"Ta nói sai chắc?", Mục Vỹ nói thẳng mặt: "Vỹ Môn là thế lực lớn số một số hai thành Đông Vân, số thành viên lên đến hàng nghìn người, vậy mà hôm nay chỉ
thấy mười mấy người canh giữ trong Vỹ Môn, chuyện này là sao?"
Mục Vỹ vừa nói xong thì Lâm Khánh Vực và Lâm Khánh Thăng đảo mắt láo liên.
"Đấy là do hai bọn ta có việc bận phải dẫn người đi!', Lâm Khánh Thăng cãi chày cãi cối.
"Bận gì mà việc cơ bản nhất là để lại người phòng thủ Vỹ Môn cũng không làm?"
"Đương nhiên là việc quan trọng rồi, bọn ta phải ra ngoại thành xử lý một việc hệ trọng, chuyện thế này sao mà nói cho người ngoài được!", Lâm Khánh Thăng hừ lạnh.
"Được, được lắm!"
Mục Vỹ trêu tức: "Như vậy chắc là hai vị dẫn những người đóng vai trò chủ chốt trong Vỹ Môn ra ngoài đào kho báu rồi. Nhưng sao đúng lúc thế, người của Đao Minh vừa rút về là các ông trở lại rồi?"
"Trùng hợp vậy đó, ngươi hiểu gì chứ?"
"Ờ, trùng hợp, nhưng hôm nay ta vào hình như đâu có thấy hai vị ra khỏi thành, bộ chẳng lẽ hai vị bay ra ngoài, còn mang đám thuộc hạ của mình bay ra ngoài luôn?”
"Ngươi..."
Mặt Lâm Khánh Thăng tức thì đỏ như máu.
Mặc Dương chỉ đứng yên, không định xen vào.
€ó sư phụ ở đây, gã chỉ cần nhìn thôi, vì sư phụ biết nên làm thế nào hơn gã!
"Sao, không tin ta à? Tốt thôi, chúng ta có thể hỏi mấy người ăn mày ngoài
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/muc-than/3711294/chuong-444.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.