Chương trước
Chương sau
"Ta nói sai chắc?", Mục Vỹ nói thẳng mặt: "Vỹ Môn là thế lực lớn số một số hai thành Đông Vân, số thành viên lên đến hàng nghìn người, vậy mà hôm nay chỉ

thấy mười mấy người canh giữ trong Vỹ Môn, chuyện này là sao?"

Mục Vỹ vừa nói xong thì Lâm Khánh Vực và Lâm Khánh Thăng đảo mắt láo liên.

"Đấy là do hai bọn ta có việc bận phải dẫn người đi!', Lâm Khánh Thăng cãi chày cãi cối.

"Bận gì mà việc cơ bản nhất là để lại người phòng thủ Vỹ Môn cũng không làm?"

"Đương nhiên là việc quan trọng rồi, bọn ta phải ra ngoại thành xử lý một việc hệ trọng, chuyện thế này sao mà nói cho người ngoài được!", Lâm Khánh Thăng hừ lạnh.

"Được, được lắm!"

Mục Vỹ trêu tức: "Như vậy chắc là hai vị dẫn những người đóng vai trò chủ chốt trong Vỹ Môn ra ngoài đào kho báu rồi. Nhưng sao đúng lúc thế, người của Đao Minh vừa rút về là các ông trở lại rồi?"

"Trùng hợp vậy đó, ngươi hiểu gì chứ?"

"Ờ, trùng hợp, nhưng hôm nay ta vào hình như đâu có thấy hai vị ra khỏi thành, bộ chẳng lẽ hai vị bay ra ngoài, còn mang đám thuộc hạ của mình bay ra ngoài luôn?”

"Ngươi..."

Mặt Lâm Khánh Thăng tức thì đỏ như máu.

Mặc Dương chỉ đứng yên, không định xen vào.

€ó sư phụ ở đây, gã chỉ cần nhìn thôi, vì sư phụ biết nên làm thế nào hơn gã!

"Sao, không tin ta à? Tốt thôi, chúng ta có thể hỏi mấy người ăn mày ngoài cổng thành. Không cần tốn một linh thạch cũng biết được hôm nay ông có ra khỏi thành hay không!"

Lâm Khánh Thăng biết lộ chuyện rồi, đỏ mặt nhìn nhị ca của mình.

"Lúc nãy lão tam nói nhầm đấy, bọn ta làm việc vẫn ở trong thành!", Lâm Khánh Vực giải thích.

"Nói nhầm?”

Mục Vỹ cười phá lên: "Vậy thì càng buồn cười hơn nữa, cả đội quân Vỹ Môn các ông còn ở trong thành mà Đao Minh dám xấc xược thế à?"

"Các ông luôn mồm nói là nghe bảo Đao Minh tấn công Vỹ Môn, nhưng rốt cuộc là nghe ai nói? Các ông mới đi làm việc về nhưng nhìn đi nhìn lại có vẻ gì là mệt mỏi đâu? Diễn không ra hồn mà đòi qua mặt tất cả những người ở đây sao?”

"Ăn nói bừa bãi, đổi trắng thay đen. Ta giết ngươi!"

Lâm Khánh Thăng không nhịn nổi nữa, tung một chưởng về phía đầu của Mục Vỹ.

Hắn còn chả thèm để cảnh giới của ông ta vào mắt. Có Thông Thần tầng thứ nhất, không bằng cả rác rưởi nữa!

Ấm...

Mục Vỹ vừa tung một cú đấm, thân thể Lâm Khánh Thăng lập tức đập thẳng vào tường cái rầm như một quả bóng, ngất xỉu tại chỗ.

"Ta ăn nói bừa bãi? Hai ông thông đồng với người ngoài nhằm đẩy đồ nhi ta ra khỏi ghế môn chủ thì đúng hơn!"

"Ngươi nói nhảm gì vậy!"

"Giờ là nói nhảm hả? Đồ nhỉ ta đúng là còn trẻ thật nhưng lão môn chủ đổi tên 'Thánh Long Môn thành Vỹ Môn là vì hy vọng Vỹ Môn sẽ cải thiện khí thế dần đi xuống của mình, nhưng có các ông ở đây thì Vỹ Môn chỉ có nước càng ngày càng tụt dốc thôi".

"Láo toétI"

Lâm Khánh Vực quát tháo: "Mặc Dương, ta và tam thúc con đều là trưởng bối, sao sư phụ của con lại vô lễ như thế?"

Mặc Dương chỉ nhếch mép.

Ban nấy Mục Vỹ mà không xuất hiện thì Lâm Tinh đã không thể giữ được trong sạch, gã bị giết, còn lão môn chủ thì chắc cũng qua đời luôn rồi.

Không phải là gã không biết trước giờ Lâm Khánh Vực và Lâm Khánh Thăng luôn bất mãn với mình. Nhưng bất mãn thì bất mãn, lệnh của lão môn chủ còn đó, gã đâu có ngờ hai người này lại nghĩ ra mưu kế gian trá đến thế.

"Thôi, hai ông tự rời khỏi Vỹ Môn đi”, Mặc Dương phất tay, mệt mỏi nói.

Mục Vỹ cũng biết nỗi khó xử vì bị kẹt ở giữa của Mặc Dương.

"Các ngươi muốn theo hai người họ rời khỏi Vỹ Môn thì mời đi cho, Mặc Dương ta tuân theo mệnh lệnh của lão môn chủ, tuyệt đối không quay lưng với Vỹ

Môn!"

Mặc Dương vừa nói xong, đội quân đông đúc đầy cả đại sảnh nháy mắt im lặng.

"Hừ, nếu như đi theo tên nhóc chưa dứt sữa này thì kết cục của các ngươi sẽ là vậy!", Lâm Khánh Vực nhìn thi thể dưới đất, lạnh giọng đe dọa.

"Ta đi theo nhị môn chủ". "Ta cũng vậy!"

Chẳng mấy chốc, gần một nửa võ giả đi theo Lâm Khánh Vực và Lâm Khánh Thăng ra ngoài.

Cả đình viện lúc này chỉ còn lại khoảng năm trăm người.

Nhìn số ít ỏi còn lại trong đình viện to lớn, khuôn mặt Mặc Dương lộ vẻ buồn bã.

"Môn chủ, người đừng lo gì cả, bọn thuộc hạ thấy rất rõ những cống hiến của người suốt ba năm qua. Chỉ cần Vỹ Môn còn, bọn thuộc hạ mãi ở đây!"

"Đúng đấy ạ, người đừng lo lắng làm gì!" "Đúng vậy, những kẻ rời Vỹ Môn toàn là lũ vong ơn bội nghĩa, khỏi cần làm gì!" Bầu không khí sục sôi hản lên, Mặc Dương dần xúc động.

"Tử Mộc xin cảm tạ sự ủng hộ của các vị dành cho đồ nhỉ ta. Đây xem như quà lần đầu gặp mặt, mong các vị không chê!"

Nói xong, Mục Vỹ búng tay một cái, Linh Tinh rơi một loạt xuống chất thành một ngọn núi nhỏ, phát ra tiếng leng keng.


Năm trăm người bên dưới tức thì há hốc mồm.

Họ chưa từng thấy quà gặp mặt nào lớn thế này.

Kể cả Mặc Dương và Lâm Tinh cũng đứng hình.

Không phải là trước đây Lâm Tỉnh chưa từng nghe Mặc Dương kể về Mục Vỹ, nhưng cô ấy không ngờ sư phụ của Mặc Dương lại hào phóng đến vậy.

Chương trước
Chương sau
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải.
Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]

Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư

Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.