Chương trước
Chương sau
"Đầu hàng, bọn ta đầu hàng!" 

 Thạch Thiên Phong ngã nhào xuống đất, hốt hoảng hét ầm lên: "Xin cao nhân dập ngọn lửa tím này đi!" 

 "Hừ!" 

 Mục Vỹ khịt mũi khinh thường, lại nhấc tay lần nữa. Lửa trên cánh tay Thạch Thiên Phong tức khắc mất sạch. 

 Phịch phịch... 

 Cùng lúc đó, Thạch lão nhị, Thạch lão tam và những người khác cũng quỳ xuống, không dám ho he gì. 

 Thạch lão tam là kẻ sợ hãi nhất. Gã vừa chứng kiến cảnh ngay cả đại ca có cảnh giới Thông Thần tầng thứ ba của mình cũng không thể làm gì được ngọn lửa đó, thế thì gã càng bất lực hơn. 

 "Đứng lên hết đi". 

 Mục Vỹ tủm tỉm nói: "Ta muốn các ngươi quy thuận và thực sự trung thành chứ không phải chỉ vâng dạ rồi nung nấu kế hoạch trả thù, vậy nên ta sẽ nói ngắn gọn thôi". 

 Sau khi Mục Vỹ nói xong, những kẻ đó bị khắc một dấu ấn hoa sen tím trên người. 

 "Không lừa các ngươi, đây là thiên hỏa mà ta thu phục được, Tử Liên Yêu Hỏa. Chắc các ngươi cũng biết thiên hỏa đáng sợ đến đâu rồi chứ nhỉ, nhưng nếu vừa thiên hỏa vừa độc tố thì..." 

 Bọn họ vừa nghe đã tái mặt. 

 "Các ngươi đừng sợ, chỉ cần Mục Vỹ ta không chết thì các ngươi cũng sẽ không chết, còn đan dược giải độc ta sẽ bảo Mặc Dương đưa cho các ngươi". 

 "Dĩ nhiên, nếu các ngươi cho rằng có người trong Trung Châu Đại Lục giải được loại độc này cứ việc thử, các ngươi may thì giải được, không giải được thì quay về đây chờ chết đi!" 

 Mục Vỹ hoàn toàn không sợ bọn người này giải độc thành công. Thầy luyện đan mạnh nhất trên Trung Châu Đại Lục chỉ có chín sao, mà chưa chắc đã có ai đến cấp bậc đó. Loại độc thiên hỏa này được hắn ngưng luyện dựa trên đặc điểm yêu dị và tà ma của Tử Liên Yêu Hỏa, không ai có thể giải được trừ hắn. 

 "Trời tối rồi ha, muộn rồi. Ngày mai các ngươi mang tất cả tài sản và tình báo Đao Minh có được đến đây, nghe rõ chưa?" 

 "Rõ!" 

 Thạch Thiên Phong gật đầu lia lịa, không dám bác lại nửa câu. 

 Đám người nhanh chân rút lui. 

 Phịch... 

 Mặc Dương quay người, quỳ gối xuống đất rồi dập đầu thật mạnh. 

 "Sư phụ ở trên xin nhận đồ nhi một lạy. Ba năm qua, đồ nhi cứ nghĩ sư phụ... cứ nghĩ sư phụ không thể trở về được nữa. Đáng hận đã ba năm mà đồ nhi vẫn là một kẻ tầm thường, không mạnh lên được chút nào, cuối cùng vẫn phải nhờ sư phụ đến giúp đồ nhi!" 

 Mặc Dương vừa dập đầu vừa tự trách bản thân, vành mắt dần ứa lệ. 

 Âm thanh trán đập xuống đất vang lên từng hồi như gõ vào trái tim Mục Vỹ. 

 "Tiểu tử thối này, đứng dậy mau!" 

 Mắt Mục Vỹ cũng hồng hồng, hắn cười mắng: "Ta chết ấy hả? Sao chết được? Ai dám lấy mạng một người thầy dạy dỗ nên đệ tử giỏi như con!" 

 Phì... 

 Lâm Tinh không nén được tiếng cười, cũng thôi không khóc nữa, mỉm cười nhìn hai thầy trò. 

 "Tiểu tử này được! Còn trẻ đã là môn chủ rồi, Vỹ Môn cũng không tệ. Ta nghe nói Vỹ Môn của con là một trong các thế lực lớn ở thành Đông Vân luôn đấy!" 

 "Sư phụ à, người đừng nói mát con". 

 Mặc Dương cười khổ: "Ba năm trước đến Trung Châu Đại Lục, con mới thấy thiên hạ này thật rộng lớn, cảnh giới Linh Huyệt tầng thứ năm của con cũng chỉ được xem là bình thường". 

 "May sao gặp được Tinh Nhi. Vốn dĩ phụ thân của Tinh Nhi mới là môn chủ Vỹ Môn, con ở Vỹ Môn ba năm, sau đó trở thành trượng phu của Tinh Nhi nên hiện tại Vỹ Môn do con quản lý, rất nhiều người đều không phục con!" 

 "Làm gì có chuyện đó!", Lâm Tinh an ủi: "Mặc ca ca giỏi lắm đó, quản lý công việc gọn gàng đâu ra đấy, giỏi như kiếm thuật của huynh vậy. Chẳng qua là do Vỹ Môn mình liên tục xuống dốc thôi!" 

 Mặc Dương cười gượng gạo: "Ban đầu tên của Vỹ Môn là Thánh Long Môn chứ không phải Vỹ Môn, sau đó phụ thân Tinh Nhi đột nhiên đổi tên, thế rồi gần đây sự vụ trong môn đều do con xử lý, bởi vậy người ngoài mới bảo con là môn chủ Vỹ Môn". 

 "Ồ? Vậy nhạc phụ con đâu?", Mục Vỹ cười tí tởn: "Ta phải cảm ơn ông ấy đã giúp ta chăm sóc con ba năm mới được". 

 "À thì...", Mặc Dương hơi ngập ngừng. 

 "Nửa năm trước phụ thân con bỗng nhiên lâm bệnh nặng, nằm liệt giường, không thể xử lý sự vụ được nữa. Trước khi hôn mê, cha con đã giao lại mọi chuyện của Vỹ Môn cho Mặc Dương". 

 Lâm bệnh nặng? 

 Mục Vỹ chau mày. 

 Mặc Dương đứng cạnh sực nhớ ra điều gì, vỗ tay một phát rồi đứng dậy, hớn hở reo lên: "Tinh Nhi, phụ thân muội được cứu rồi! Sư phụ huynh không chỉ có thực lực cao cường mà còn mạnh về luyện đan và luyện khí nữa. Có sư phụ huynh ở đây, chuyện gì cũng giải quyết được tất!" 

 "Khụ khụ..." 

 Nghe gã khen ngợi mình như thế, Mục Vỹ ho sù sụ. 

 Mặc Dương nào để ý đến hắn, kéo hắn đến luôn rồi phấn khởi nói: "Sư phụ, ba năm không gặp mà người thu phục thiên hỏa luôn rồi, thế thì chắc tài luyện đan đến đỉnh cao luôn rồi đúng không? Giờ luyện chế được lục phẩm chưa ạ? Hay thất phẩm rồi? Không phải luyện được đan dược bát phẩm luôn rồi chứ ạ?" 

 Mặc Dương hỏi tới tấp, cực kỳ hào hứng. 

 "Các ngươi nhốn nháo cái gì thế!" 

 Giữa lúc đó, một nhóm người hối hả chạy vào đại sảnh Vỹ Môn. 

 "Nhị thúc!" 

 "Tam thúc!" 

 Thấy hai nam tử trung niên đi đầu, Lâm Tinh chắp tay hành lễ. 

 "Tinh Nhi, bọn ta nghe nói Đao Minh tấn công Vỹ Môn nên vội vàng chạy về, sao rồi?" 

 "Không sao rồi ạ!" 

 Lâm Tinh vui vẻ đáp: "Nhờ có vị Tử Mộc tiên sinh, sư phụ của Mặc Dương ra tay cứu giúp, đuổi bọn Đao Minh đi rồi ạ!" 


 Mặc Dương chưa kịp trả lời thì Mục Vỹ đứng bên cạnh cười khẩy: "Hai kẻ vô liêm sỉ các ông có trách nhiệm ghê, toàn đùn đẩy không thôi". 

 "Nói ai đấy?" 

 "Ăn nói cho đàng hoàng!" 

 Bị Mục Vỹ chửi mắng, hai người tức thì nổi giận xông tới.

Chương trước
Chương sau
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải.
Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]

Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư

Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.