“Tử Mộc tiên sinh cứ nói đừng ngại!”, Lâm Khánh Khiếu nghiêm nghị nói.
“Minh chủ của Đao Minh đã chết, còn hai trợ thủ đắc lực mà Vỹ Môn ông cử đi chắc đã đầu quân cho Đao Minh rồi. Bây giờ, mọi trách nhiệm của Vỹ Minh đều đồn hết cho con gái ông và đồ đệ của ta, vì thế ta nghĩ chắc ông biết nếu ông chết thì khả năng cao Vỹ Minh cũng sẽ sụp đổi”
Mục Vỹ nghiêm túc nói: “Ta buộc phải cho ông một chút áp lực, kẻo không chẳng may ông không cầm cự được cũng không sao, nhưng chắc con gái ông và đồ đệ của ta sẽ mắng ta té tát mất!”
“Ha ha... Tử Mộc tiên sinh đúng là người thú vị và thẳng thắn!”
Lâm Khánh Khiếu cười lớn nói: “Ta hiểu rồi! Nếu không bị kẻ khác hãm hại thì lão đây đâu có thảm thế này, không trả được thù này thì ta chết cũng không nhắm mắt!”
“Đã vậy thì bắt đầu luôn thôi!”
Nói rồi, Mục Vỹ ngồi xuống cạnh giường.
“Lâm lão gia, ông cố chịu đựng một chút!”
Nghe thấy vậy, Lâm Khánh Khiếu gật đầu, Mục Vỹ dần đặt tay lên người ông
Các đoá hoả liên màu tím bắt đầu bùng cháy ngọn lửa cùng màu xung quanh người Lâm Khánh Khiếu, ngọn lửa chỉ tập trung quanh người ông ấy chứ không
tản đi đâu.
Tiếng xẹt xẹt vang lên không ngớt, những ngọn lửa ấy bám sát vào người Lâm Khánh Khiếu, chứ không ảnh hưởng chút nào tới chăn gối cả.
Âm thanh như tiếng nướng thịt liên tục vang lên, các ngọn lửa
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/muc-than/3711296/chuong-446.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.