Chương trước
Chương sau
Nghe vậy, Mục Lâm Thần chỉ biết căm hận siết chặt tay. 

 Ngày hôm nay, ngay cả ông ấy cũng không lường được chuyện Thánh Vũ Dịch đích thân đến đây. 

 "Chúng ta phải về nhanh thôi, nếu không thì sợ là... thành Nam Vân sẽ có biến". 

 Mục Thiếu Kiệt gật đầu. 

 "Mục thúc thúc..." 

 Nhưng hai người vừa chuẩn bị xoay người đi thì nghe có ai gọi mình. 

 "Con là... Mộng Dao?", Mục Lâm Thần thấy Tần Mộng Dao thì ngạc nhiên bật thốt. 

 "Sao hai người không đuổi theo thế ạ?", Tần Mộng Dao hốt hoảng hỏi. 

 "Bọn ta chậm hơn nên không thể đuổi kịp Thánh Vũ Dịch, đành quay về thành Nam Vân, sợ bên đó xảy ra chuyện gì". 

 "À, cũng đúng. Vậy thì hai người về nhé, con đuổi theo ông ta đây. Con chắc chắn sẽ khiến Thánh Vũ Dịch thả Vỹ ca ra!", giọng Tần Mộng Dao trầm trở lại. 

 "Ai thế con?", nhìn Tần Mộng Dao biến mất, Mục Thiếu Kiệt hỏi. 

 "Cháu dâu tương lai của cha đấy!" 

 "Hả?" 

 ... 

 Một bên khác, đầu óc Mục Vỹ quay cuồng, nơi ngực cứ có cảm giác tê dại. 

 Lúc thì đau đớn không chịu nổi, lúc thì chết lặng không cảm giác được gì. 

 Mục Vỹ mở mắt nhìn bản thân, cười khổ. 

 "Thánh Vũ Dịch, ông muốn giết ta sao không giết luôn đi, mất công vậy rồi còn mang đi mang về nữa, rắc rối!" 

 Mục Vỹ ngán ngẩm lên tiếng. 

 "Ta cũng muốn đâm chết cậu lắm, nhưng làm vậy chắc hôn thê của cậu nổi điên mất, vậy nên ta mới nghĩ ra cách vẹn cả đôi đường này". 

 "Cách gì?" 

 "Chắc cậu từng nghe về Vạn Quỷ Phủ Quật rồi chứ?" 

 Đương nhiên Mục Vỹ có nghe về Vạn Quỷ Phủ Quật rồi. 

 Nơi này được mệnh danh là Thiên Vận tuyệt địa, có vô số lời đồn đãi xoay quanh Vạn Quỷ Phủ Quật. 

 Thứ nhất, phủ quật này có đi không có về. 

Chán các website khác lấy cắp quá nhiều quá. Bên mình sẽ ra chậm lại các chương.

 Thứ hai, sở dĩ nơi này có tên Vạn Quỷ Phủ Quật là vì nó từng là chốn một giáo phái lớn trên Thiên Vận Đại Lục, Quang Minh Giáo, tọa lạc. 

 Năm xưa, Quang Minh Giáo bị bao vây tấn công, cuối cùng liều mạng phản kích. 

 Trận chiến ấy kéo dài từ ngày này sang ngày khác, nhật nguyệt cũng phải tránh bóng, sau này xuất hiện bí cảnh Vạn Quỷ Phủ Quật kỳ bí này. 

 Tuy nói đây chỉ là tin đồn nhưng Vạn Quỷ Phủ Quật đã từ từ được vô số võ giả say mê thám hiểm và kho báu xác nhận là một nơi không lối về, không có ngoại lệ. 

 "Hửm... Ông tính đưa ta đến Vạn Quỷ Phủ Quật để ta bị nhốt ở đó suốt đời? Kể cả khi đại trận của ông mất hiệu lực, ta cũng không thể thoát khỏi đó chứ gì?" 

 "Nhưng ông có làm vậy đi chăng nữa thì nữ nhân và học trò của ta vẫn biết ông là kẻ giết ta đấy thôi!" 

 "Không có chuyện đó!" 

 Thánh Vũ Dịch nói: "Tần Mộng Dao đã ở Thánh Đan Tông bốn năm nhưng trong bốn năm đó nó chỉ tu luyện và nung cấu ý định giết ta". 

 "Ta sẽ để ngươi vào trong tuyệt địa, có thế Tần Mộng Dao mới liều lĩnh mở tuyệt địa ra. Đã đến lúc Vạn Quỷ Phủ Quật xuất hiện trước thế gian rồi". 

 "Ông muốn dùng ta để tìm lối tắt đi vào Vạn Quỷ Phủ Quật?" 

 Cuối cùng Mục Vỹ cũng hiểu vì sao Thánh Vũ Dịch cất công bày trò vậy rồi. 

 "Đúng vậy. Kho báu trong Vạn Quỷ Phủ Quật nhiều không đếm xuể, thậm chí còn có người đồn rằng có cả Nhiếp Hồn Châu mà Vạn Quỷ lão nhân thời đó để lại nữa!" 

 Thánh Vũ Dịch kích động trả lời: "Nhiếp Hồn Châu chính là món thần binh đưa tiếng tăm của Vạn Quỷ lão nhân thời bấy giờ vang xa. Hầu như tất cả võ giả dưới cảnh giới Thông Thần đều không thể kháng cự lại tác dụng câu hồn đoạt phách của Nhiếp Hồn Châu. Tìm cả thế gian cũng không được một cái như vậy đâu!" 

 "Nếu ta lấy được nó thì có thể phát triển Thánh Đan Tông lên cao nữa, thậm chí là thống nhất các thế lực lớn trong Trung Châu, sau đó là càn quét Thiên Vận Đại Lục!" 

 "Hoang tưởng nặng quá rồi!" 

 Thấy dáng vẻ điên cuồng đó của Thánh Vũ Dịch, Mục Vỹ bĩu môi. 

 "Ngươi đâu có biết!", Thánh Vũ Dịch mỉm cười: "Ba năm trước ta chú ý đến Tần Mộng Dao vì thần phách đấy. Có thần phách của thần thú, dòng máu của Tần Mộng Dao sẽ dần chuyển biến thành huyết mạch thần thú. Chỉ có huyết mạch của thần thú mới mở được Vạn Quỷ Phủ Quật". 

 "Lão cáo già, ông tính toán hết rồi phải không?" 

 "Chính xác!" 

 Thánh Vũ Dịch sẵng giọng: "Ngươi chỉ là màn dạo đầu để dẫn đến kết quả sau đó thôi Mục Vỹ ạ. Nhiệm vụ của ngươi sắp hết rồi!" 


 Thánh Vũ Dịch cười phá lên rồi đứng lại, vỗ một chưởng vào lưng Mục Vỹ ngay giữa trời. 

 Mục Vỹ đâm đầu rơi xuống thẳng xuống một ngọn núi cao nghìn trượng. 

 Rầm... 

 Một tiếng động rung trời vang lên. Mục Vỹ thấy xung quanh mình đen kịt, dường như có vô số xúc tu chạm vào người hắn trong bóng tối...

Chương trước
Chương sau
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải.
Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]

Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư

Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.