Nghe vậy, Mục Lâm Thần chỉ biết căm hận siết chặt tay.
Ngày hôm nay, ngay cả ông ấy cũng không lường được chuyện Thánh Vũ Dịch đích thân đến đây.
"Chúng ta phải về nhanh thôi, nếu không thì sợ là... thành Nam Vân sẽ có biến".
Mục Thiếu Kiệt gật đầu.
"Mục thúc thúc..."
Nhưng hai người vừa chuẩn bị xoay người đi thì nghe có ai gọi mình.
"Con là... Mộng Dao?", Mục Lâm Thần thấy Tần Mộng Dao thì ngạc nhiên bật thốt.
"Sao hai người không đuổi theo thế ạ?", Tần Mộng Dao hốt hoảng hỏi.
"Bọn ta chậm hơn nên không thể đuổi kịp Thánh Vũ Dịch, đành quay về thành Nam Vân, sợ bên đó xảy ra chuyện gì".
"À, cũng đúng. Vậy thì hai người về nhé, con đuổi theo ông ta đây. Con chắc chắn sẽ khiến Thánh Vũ Dịch thả Vỹ ca ra!", giọng Tần Mộng Dao trầm trở lại.
"Ai thế con?", nhìn Tần Mộng Dao biến mất, Mục Thiếu Kiệt hỏi.
"Cháu dâu tương lai của cha đấy!"
"Hả?"
...
Một bên khác, đầu óc Mục Vỹ quay cuồng, nơi ngực cứ có cảm giác tê dại.
Lúc thì đau đớn không chịu nổi, lúc thì chết lặng không cảm giác được gì.
Mục Vỹ mở mắt nhìn bản thân, cười khổ.
"Thánh Vũ Dịch, ông muốn giết ta sao không giết luôn đi, mất công vậy rồi còn mang đi mang về nữa, rắc rối!"
Mục Vỹ ngán ngẩm lên tiếng.
"Ta cũng muốn đâm chết cậu lắm, nhưng làm vậy chắc hôn thê của cậu nổi điên mất, vậy nên ta mới nghĩ ra cách vẹn cả
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/muc-than/3682478/chuong-429.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.