Cảm giác này rất kỳ lạ, giống bàn tay trẻ nhỏ khẽ vuốt ve, rất mịn màng.
“A…”
Nhưng Mục Vỹ chưa hưởng thụ được bao lâu thì đã gào thét thảm thiết.
Hắn lập tức tỉnh táo lại rồi ngồi bật dậy.
Bàn tay hắn sưng lên to tướng, trên đó có một vết thương đang chảy máu.
Mục Vỹ đã dần thích nghi được với bóng tối, sau đó có một ngọn lửa màu tím cháy trên đầu ngón tay hắn.
Vù…
Nhưng lúc trông thấy cảnh tượng ở xung quanh, Mục Vỹ suýt nữa rớt tim ra ngoài.
Nhờ có ngọn lửa màu tím soi sáng, hắn đã nhìn thấy vô vàn các con linh thú kỳ lạ ở xung quanh.
Các con linh thú đó đang trợn mắt nhìn hắn, cảm giác này thực sự ớn lạnh.
Nhưng lúc ngọn lửa màu tím loé sáng trên đầu ngón tay hắn, các con linh thú quái dị ấy đều chạy xa ra mười mét.
Dường như bọn chúng sinh ra đã sợ lửa.
Bấy giờ Mục Vỹ mới phát hiện nơi hắn rơi xuống không phải khe núi mà là một rừng cây.
Nhưng lúc này cả rừng cây đã bị bóng tối bao trùm xen lẫn với tiếng gầm gừ khe khẽ, phía trên khu rừng có lớp sương dày, hình như nơi này quanh năm đều như vậy nên mặt đất dưới chân hắn cũng biến thành bùn nhão.
Mục Vỹ giẫm xuống mặt đất trơn trượt rồi lần mò đi lên phía trước.
Nếu Thánh Vũ Dịch nói sẽ ném hắn vào Vạn Quỷ Phủ Quật thì chắc là chỗ này rồi, không thể sai được.
Vạn Quỷ
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/muc-than/3682479/chuong-430.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.