Chương trước
Chương sau
Mấy chục năm trước, Cam Kinh Vũ vang danh trên khắp Thiên Vận Đại Lục, nhưng về sau không biết tại sao Tụ Tiên Các mà ông ấy sáng lập ra lại tuyên bố ra

ngoài rằng ông ấy đã chết.

Bây giờ khi lại gặp Cam Kinh Vũ ở đây, Mạnh Nhất Phàm mới biết sự việc không hề đơn giản như vậy.

Nhưng Cam Kinh Vũ nổi tiếng khá sớm, dù ông ta bật lên với tài luyện đan, song thực lực ra sao thì không ai hay biết.

Nhưng là các chủ - người xây dựng Tụ Tiên Các trở nên nổi dang lừng lẫy khắp Thiên Vận Đại Lục thì Cam Kinh Vũ có thể kém cỏi sao?

“Mạnh Nhất Phàm, ông chỉ làm được đến thế thôi à? Mới thế đã sợ rồi, ha ha...”

Đúng lúc này, lại có một tiếng cười lớn vang lên ở trên cao: “Muốn làm gì thì làm đi, sao phải sợ lão già này?”

Bóng người đó đáp xuống, một luồng khí thế mạnh mẽ lập tức tản ra, khắp đống đổ nát dâng lên sát khí hiên ngang.

“Quân Vô Tà, ngươi đến đây làm gì?”

Trông thấy người đó, Mạnh Nhất Phàm ngẩn ra.

Quân Vô Tà là đảo chủ của đảo Thiên Tà, độc ác nham hiểm, đảo Thiên Tà mà y xây dựng toàn tu luyện công pháp và võ kỹ tà ác, con người y hành xử cũng không từ thủ đoạn nào.

Y luôn được mọi người kính trọng nhưng không ai dám gần gũi.

Quân Vô Tà, Quân Vô Tà, cái tên và con người của y hoàn toàn trái ngược nhau, bởi hễ nhìn thấy y là thấy sự tàn độc.

“Chậc chậc... Không lẽ chỉ có các người biết tin về thiên hoả chắc?”, Quân Vô 'Tà mặc trường sam màu đen, mặt mũi khôi ngô trắng trẻo hệt như một thanh niên chừng hai mươi tuổi.

Y liếc nhìn Mục Vỹ ở dưới rồi cười nham nhở nói: “Kẻ có được thiên hoả hoá

ra chỉ là một tên yếu ớt, ta nhớ hình như các người đã tìm thiên hoả những mấy trăm năm rồi mà nhỉ? Haizz, đúng là mất mặt!”

“Nói xong chưa?”

Mạnh Nhất Phàm nhìn Quân Vô Tà rồi quát: “Rốt cuộc ngươi định giúp ai?”

“Đương nhiên là ông rồi!”

Quân Vô Tà cười nham hiểm nói: “Giúp một kẻ ngu dốt như ông thì mới có lợi cho ta chứi”

“Ngươi... Mạnh Nhất Phàm nổi giận nhưng chỉ nhìn Quân Vô Tà rồi cố nén giận.

“Nếu thế thì ta không nhiều lời nữa, ông xử lý lão già này đi, để ta đối phó tiểu tử kia. Xong xuôi, ta đảm bảo sẽ trả Nhân Hoàng Kinh nguyên vẹn lại cho ông”.

Quân Vô Tà mỉm cười rồi bước lên.

Luồng khí thế cưồng bạo dâng lên, không gian xung quanh toả ra ý niệm khiến người ta hoa mắt chóng mặt.

Những ý niệm này không ngừng lởn vởn khắp xung quanh như những lời nguyền gian ác.

Nhưng ngay lúc này, một bàn tay đã đập vào ngực Mục Vỹ.

Bàn tay trắng trẻo đó bay tới bất thình lình khiến người ta khó có thể ứng phó.

Mục Vỹ đang không hề có phòng bị gì nên đã trúng ngay một chưởng vào. ngực.

Phụt...

Hắn hộc một ngụm máu tươi ra, mặt mày lập tức trắng bệch, một luồng dịch thể màu tím xanh như đang chảy từ từ vào trong cơ thể hắn.

“He he, đừng cử động bừa bãi, thứ này sẽ không hại ngươi, chỉ cần ngươi phối hợp với ta thì ta bảo đảm ngươi sẽ bình an”.

Quân Vô Tà vỗ tay rồi đi tới cạnh Mục Vỹ, cười cợt ni ấy Nhân Hoàng Kinh ra đây để ta trả cho lão già ngu xuẩn Mạnh Nhất Phàm kia đã. Còn bảo bối trong người ngươi, ngươi đã trúng chất độc Tử Ngọc Lai Thế của ta rồi thì ta có thể từ từ xử lý ngươi đến khi chịu khai ra thì thôi”.

“Xử lý ta đến khi chịu khai ra thì thôi?”

Mục Vỹ mỉm cười nói: “Được, ta có thể nói cho ngươi biết luôn!”

“Nói đi!”

Thấy Mục Vỹ tỏ ra biết điều, Quân Vô Tà cười cợt nói.

“Quân Vô Tà, ngươi là loại tiểu nhân bỉ ổi, ta đã đưa Nhân Hoàng Kinh cho ngươi rồi mà ngươi còn định giết người diệt khẩu!”

Đột nhiên Mục Vỹ gào lên thật to một cách bất ngờ, giọng nói của hắn truyền thẳng tới chỗ Cam Kinh Vũ và Mạnh Nhất Phàm đang giao thủ.

“Mục Vỹ, ngươi...”

Đương nhiên Quân Vô Tà biết Mục Vỹ gào lên như vậy là cố ý muốn vu vạ cho mình, tên này đúng là nham hiểm.

“Hừi Định vu vạ cho ta à? Có tin ta giết ngươi luôn không!”, Quân Vô Tà lạnh mặt rồi dựng tay làm đao, chém về phía cổ Mục Vỹ.

“Quân Vô Tà, ngươi làm gì thế hả?” 'Thấy Quân Vô Tà định ra tay giết Mục Vỹ, Mạnh Nhất Phàm đứng chắn trước mặt Mục Vỹ rồi lạnh giọng nói: “Ta chỉ bảo ngươi bắt hắn trả lại Nhân Hoàng Kinh,

chứ không bảo ngươi giết hắn”.

“Tên này vô cùng gian xảo, tốt nhất giết luôn, nếu không ta thấy ông không đòi lại Nhân Hoàng Kinh được đâu...”

“Ngươi nói vậy là sao?”, Mạnh Nhất Phàm cau mày nhìn Quân Vô Tà.

Ông ta hợp tác với Quân Vô Tà cũng là bất đắc dĩ, nhưng bây giờ Quân Vô Tà một mực đòi giết Mục Vỹ, điều này thật sự khiến người ta thấy kỳ quái.

“Chậc, ta có xảo trá thì cũng đã trúng chất độc... Tử Ngọc Lai Thế gì đó của ngươi thì chết là cái chắc rồi, giờ còn xảo với trá gì nữa”.

Mục Vỹ chẹp miệng nói: “Ông đây chết thì chết, nhưng Mạnh Nhất Phàm, lão già ngu xuẩn kia, nếu ông có thể tìm thấy Nhân Hoàng Kinh trên người ta ra thì ta theo họ ông luôn!”


Chưa đến mức thèm muốn?

Một món địa khí cực phẩm luôn bị tranh cướp ở Thiên Vận Đại Lục mà y nói là không thèm ư?

“Đúng là nói mà không biết ngượng mồm!”, Mục Vỹ chẹp miệng nói: “Ngươi tưởng địa khí cực phẩm là rau cải à? Ngươi mà không thèm muốn thì thành thần rồi đấy".

“Ngươi...”

Chương trước
Chương sau
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải.
Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]

Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư

Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.