Chương trước
Chương sau
Xưa nay, Quân Vô Tà làm gì cũng theo sở thích.

Lần này, Mục Vỹ thật sự không coi y ra gì, sao y có thể bỏ qua cho một võ giả khiêu khích sự tôn nghiêm của mình như vậy.

Phụt...

Tuy nhiên dù Mục Vỹ tỏ ra vô cùng kiên cường, nhưng vừa nói dứt câu hắn đã hộc ra một ngụm máu màu tím lớn, sau đó mặt mày cũng tím tái.

“Tại sao chất độc này lại có tên là Tử Ngọc Lai Thế ngươi có biết không?”, Quân Vô Tà nhìn Mục Vỹ đang dần biến sắc mặt rồi nói: “Hai chữ Lai Thế là để nói cho ngươi biết dù có sang kiếp sau thì chất độc này cũng vẫn ngấm sâu trong người ngươi”.

Quân Vô Tà rất vui khi thấy dáng vẻ thảm thương của Mục Vỹ.

“Thằng quỷ sứ này định chơi ta à? Sao, giờ thấy sướng chưa?”

“Quân Vô Tài”

Mạnh Nhất Phàm mắng: “Nếu hắn xảy ra chuyện gì làm Lục Ảnh Huyết Tông ta không tìm lại Nhân Hoàng Kinh được thì đảo Thiên Tà của ngươi chứ chờ Lục. Ảnh Huyết Tông báo thù điên cuồng đi”.

“Ông uy hiếp ta à? Ta sợ ông chắc!”

Quân Vô Tà cười lạnh nói: “Ta không cầm Nhân Hoàng Kinh, tiểu quỷ kia lừa ông đấy. Hắn định để ta và ông trở mặt với nhau, ông có thể đừng ngu ngơ thế không hả?”

“Ngươi...”

“Được rồi, ông không tin chứ gì!”

Quân Vô Tà vỗ tay rồi cười nói: “Để ta tra khảo hắn cho ông xem, hắn đã trúng độc của ta thì cứ chờ bị ta quần cho tã người đi!”

Quân Vô Tà mỉm cười, một con rết màu đen dài bằng bàn tay bò giữa các ngón tay y, sau đó bò lên cánh tay Quân Vô Tà rồi sang ngực Mục Vỹ.

Phụt một tiếng, con rết màu đen đó đã chui vào trong ngực Mục Vỹ.

Dần dà, mọi người đều thấy ngực hắn nhô lên, tiếng ục ục không ngừng vang lên khiến ai nấy phải dựng tóc gáy.

“Mục Vỹ, ngươi không nói thì ta sẽ bắt ngươi nói!”

Ngay sau đó, con rết màu đen đó đã bò lên đầu Mục Vỹ, da đầu hắn cũng bắt đầu nhấp nhô.

“Ngươi là ai?”

“Mục VỹI”

Nghe thấy Quân Vô Tà hỏi, ánh mắt Mục Vỹ đờ đẫn rồi thâm trầm đáp.

“Được, ngươi có được thiên hoả bằng cách nào?”

“Ta rơi vào Lôi Âm Cốc, may mắn thoát chết và tình cờ gặp thiên hoả. Hình như thiên hoả này bị người ta phong ấn nên có ý thức vô chủ, ta mất ba năm để luyện chế nó!”

Quân Vô Tà cười nói: “Tốt lắm! Thế trên người ngươi có pháp bảo kiểu linh hồn gì không?”

“Không!”

Nghe Mục Vỹ đáp, Quân Vô Tà và Mạnh Nhất Phàm đều ngẩn người. Không có ư?

Sao có thể?

“Thế ngươi có bảo bối gì?”

_

“Lò luyện Phong Thiên của Thánh Đan Tông;

“Lò luyện Phong Thiên!”, nghe thấy thế, Quân Vô Tà và Mạnh Nhất Phàm đều đờ ra.

Lò luyện Phong Thiên của Thánh Đan Tông là địa khí cực phẩm, nghe đâu thiếu một bước nữa là trở thành linh khí Thiên Giai, vậy mà Mục Vỹ lại có được.

“Tốt, lò luyện Phong Thiên đó không chỉ có thể luyện đan mà còn có thể luyện khí, đúng là bảo bối hiếm có, mau đưa cho ta!”, Quân Vô Tà mỉm cười nói.

“Mau hỏi hắn Nhân Hoàng Kinh đi!” “Ngươi giấu Nhân Hoàng Kinh ở đâu rồi?”

Đôi mắt của Mục Vỹ trống rỗng, hắn bất động một lúc rồi nói: “Ta đã đưa Nhân Hoàng Kinh cho ngươi rồi!”

Mục Vỹ vừa nói câu này ra, Mạnh Nhất Phàm lập tức tỏ vẻ phẫn nộ. “Quân Vô Tà, ngươi giỏi lắm! Bây giờ còn chối cãi nữa không?”

“Không thể nào, hẳn nói dối, hắn chưa hề đưa nó cho ta!”, Quân Vô Tà cũng bắt đầu hoang mang.

“Khốn kiếp!”

Mạnh Nhất Phàm chỉ vào Quân Vô Tà rồi mắng: “Mấy câu trước hắn đều trả lời thật hết, rõ ràng đã bị ngươi khống chế suy nghĩ rồi thì sao câu cuối này là giả được? Lễ nào con rết kia của ngươi có vấn đề ư?”

“Không thể có vấn đề được!”

Quân Vô Tà lập tức lắc đầu nói: “Con rết của ta vẫn bình thường, là tiểu tử này... là hắn...”

Quân Vô Tà không biết phải giải thích thế nào.

“Để ta đánh chết hắn là biết ngay hắn có đang giả bộ hay không!”, nói rồi, Quân Vô Tà giơ tay đập vào đầu Mục Vỹ.

“Dừng tay!”

Đương nhiên Mạnh Nhất Phàm không thể để mặc Quân Vô Tà giết Mục Vỹ nên lập tức ngăn cản.

“Quân Vô Tà, ta thấy ngươi mới là người có tật giật mình. Tiểu tử này đã như ngọn đèn dầu sắp cạn, hắn đã trúng Tử Ngọc Lai Thế của ngươi mà ngươi cứ vội giết hắn thế làm gì?”

“Ông nói thế là có ý gì hả?”

“Ý iếc gì! Mau trả Nhân Hoàng Kinh cho ta, không thì dù hôm nay ngươi có thể đi, nhưng sau này Lục Ảnh Huyết Tông ta sẽ tới san bằng đảo Thiên Tà”.

“Ông uy hiếp ta?” “Ta uy hiếp ngươi đấy thì sao!”


Hạ độc ư?

Với hắn mà nói thì chất độc chỉ như trò cười, Tử Liên Yêu Hoả là thiên hoả, đầu óc của mấy người này đúng là đần độn.

Thiên hoả bẩm sinh đã có sức đề kháng và tiêu diệt các loại chất độc, có thể nói bây giờ Mục Vỹ không sợ bất kỳ chất độc nào cả.

Kể cả là Tử Ngọc Lai Thế hay con rết màu đen, hắn chỉ đang diễn trò thôi.

Chương trước
Chương sau
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải.
Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]

Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư

Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.