Chương trước
Chương sau
"Ông muốn sỉ nhục ta và phụ thân ta cũng chẳng sao. Dù sao kiểu gì sau này Lục Ảnh Huyết Tông cũng bị tiêu diệt trong tay Mục Vỹ ta, trừ khi ông giết chết ta!"

"Ngông cuồng!"

Mạnh Nhất Phàm gän giọng cười: "Ngươi đến được cảnh giới Thông Thần tầng thứ ba đúng là tài năng thật đấy, nếu được sinh ra trên Thiên Vận Đại Lục thì ít nhất cũng nắm vai trò chủ chốt trong gia tộc hay là đệ tử chân truyền trong tông môn. Nhưng ngươi lại quên mất một điều rằng ngươi không được vậy, và thiên tài dễ chết yểu lắm!"

"Chết yểu? Ba năm trước ta đã chết một lần, nhưng ba năm sau đó, tức là hôm nay, ba gia tộc lớn bị ta tiêu diệt rồi đấy thôi. Chết chẳng đáng sợ chút nào, mục tiêu của ta cao đến mức ông không chạm tới được đâu!"

"Mồm mép nhanh nhẹn quá nhỉ, vậy cho ta thấy thực lực của ngươi xem nào".

"Ai vô sỉ được như ông!"

Mục Vỹ mỉa mai: "Ta chắc cú nếu như ông xuất hiện sớm hơn thì ta giết luôn được cả ông đấy, còn giờ ông giết ta, ta tuyệt đối không chống cự được".

"Vì chống cự cũng vô dụng đúng chứ?" "Đúng vậy!" "Ngươi biết điều hơn ta nghĩ đấy!"

Mạnh Nhất Phàm dần nhận ra người thanh niên trước mắt có tính cách khá độc đáo.

"Ngươi có rất nhiều bí mật, chắc từ trên xuống dưới đều có bảo bối rồi, ta sẽ lấy thiên hỏa của ngươi!"

Mạnh Nhất Phàm cong tay lao về phía Mục Vỹ.

Nhưng hắn lại không né không tránh khi thấy hành động của ông ta.

Vì có tránh cũng dính đòn.

Một nguyên nhân khác là vì ông ta không thể cướp thiên hỏa đi được.

€ó lẽ đối với những võ giả khác thì thu phục thiên hỏa chỉ là thu phục nó mà thôi, nhưng với trường hợp của hắn thì Tru Tiên Đồ đã xóa đi ý thức của Tử Liên Yêu Hỏa trong lúc thu phục rồi.

Nói cách khác, bản thân hắn chính là ý thức căn nguyên của thiên hỏa.

Mọi ý thức của hắn đều năm trong hồ linh hồn, nhưng hồ linh hồn đã được 'Tru Tiên Đồ bảo vệ, phá bằng niềm tin.

Bởi vậy Mạnh Nhất Phàm có muốn giành thiên hỏa cũng không được. "Gì đây?"

"Sao lại không có ý thức căn nguyên?", Mạnh Nhất Phàm ngỡ ngàng. "Ông có thể thử vào hồ linh hồn của ta để xem!"

"Không được đâu tông chủ, hình như trong hồ linh hồn của hắn có pháp bảo. gì mạnh lắm ạ. Vừa rồi thuộc hạ chỉ thăm dò chút thôi đã bị trọng thương rồi”.

"mm Mạnh Nhất Phàm tò mò nhìn Mục Vỹ.

"Mục Vỹ, Mục Vỹ, khá lắm!", ông ta vừa vỗ tay vừa cười nói: "Đã vậy thì mang ngươi về tông môn thôi, để xem ngươi còn thần thông và bí mật nào'.

"Muốn mang ta đi à? Giết được ta đi đãt"

Mục Vỹ lạnh mặt bước đến.

"Cửu thiên dẫn lôi, lôi vào tâm ta!"

Sau tiếng quát khẽ, hắn thi triển Thiên Lôi Thần Thể Quyết. Âm thanh sét đánh đùng đùng nổ ra, những tia chớp dài mấy chục mét ầm ầm rơi xuống đầu Mục Vỹ.

"Khá đấy, nhưng với ta ngươi chỉ là một đứa con nít thôi!"

Mạnh Nhất Phàm nhếch môi, khí thế trở nên bàng bạc và sâu thẳm như một lỗ đen bí ẩn.

"Phát"

Ông ta đứng ở đó nhẹ nhàng chỉ ngón. Hành động đưa tay trông thật nhẹ nhàng.

Nhưng tất cả tia chớp quanh thân Mục Vỹ biến mất ngay khoảnh khắc đó. Biến mất toàn bộ.

Cái chỉ kia tác động trực tiếp lên cơ thể Mục Vỹ, mọi tia chớp biến mất. Dường như thân thể hẳn đã bị giam cầm.

"Mạnh Nhất Phàm, sao chẳng chừa cho người ta đường lui nào vậy chứ? Cậu bé này có ơn với ta, có thể nể mặt ta, dừng tay được không?", một giọng nói bất chợt vang lên giữa không trung mờ mịt.

Một người có mái tóc trắng như tuyết cất bước đến.

"Cam Kinh Vũ, ông còn sống ư?"

Thấy ông lão khỏe mạnh ấy, ngón tay Mạnh Nhất Phàm run lên, Mục Vỹ lập tức thở được trở lại.

"Ha ha, nhờ ơn Mục Vỹ nên ta mới không chết, vậy nên hãy tha cho cậu ấy một mạng đi!", Cam Kinh Vũ mỉm cười, nhã nhặn yêu cầu.

"Người này vừa dung hợp với thiên hỏa vừa có bảo bối loại linh hồn, chắc chắn một thời gian nữa sẽ nổi tiếng khắp thiên hạ. Mới nãy ông cũng nghe rồi đấy!", Mạnh Nhất Phàm chắp hai tay ra sau rồi hừ lạnh.

"Nể mặt lão phu, thả cậu ấy đi!"

"Mặt ông là cái giống gì?", Lục Khuê đứng sau lưng Mạnh Nhất Phàm sẵng giọng, ánh mắt đầy khinh miệt.

Vù vù...

Ông ta vừa nói xong thì Cam Kinh Vũ giơ tay lên. Khí tức hùng hậu bao trùm lấy Lục Khuê.

Bốp bốp...

'Trên mặt Lục Khuê xuất hiện hai dấu tay, Cam Kinh Vũ hờ hững nói: 'Mạnh

Nhất Phàm, thuộc hạ của ông sao mà càng lúc càng vô lễ thế?"

"Cút xuống đi!" Mạnh Nhất Phàm quát Lục Khuê.

"Cam Kinh Vũ, ông không chỉ khỏe mạnh trở lại mà thực lực còn tăng thêm một tầng nữa, ha ha..."

Mạnh Nhất Phàm phất tay, thỏa hiệp: "Thôi vậy, ở đây thì ta có muốn giết cậu ta cũng không được, nhưng cậu ta phải giao Nhân Hoàng Kinh ral"


"Không chịu đưa à? Vậy thì dù ông ở đây, ta cũng đành mang cậu ta đi thôi đại sư Caml"

Cam Kinh Vũ lắc đầu ngán ngẩm, liếc nhìn Mục Vỹ rồi than thở: "Thôi đánh một trận với ngươi vậy!"

Nghe vậy, Mạnh Nhất Phàm nhíu mày.

 

Chương trước
Chương sau
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải.
Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]

Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư

Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.