Chương trước
Chương sau
Có vẻ như vì cảm nhận được sự đáng gờm của hỏa liên tím nên Huyết Vô Song không ngu ngốc đâm đầu vào đánh trực diện mà lùi lại một bước, sử dụng Huyết Hồn Châu lần nữa.

"Nực cười!"

Thấy hành động của ông ta, Mục Vỹ cười giễu cợt.

Hỏa liên tím chợt tăng tốc.

Oành...

Trong giây lát, một vầng sáng hình vòm đỏ và tím che phủ một phần tư diện tích thành Nam Vân.

Vầng sáng kia xuất hiện chưa đến một giây đồng hồ.

Âm...

Tiếng nổ đinh tai nhức óc vang lên ngay sau đó.

Vầng sáng chợt bùng lên dữ dội.

Tất cả võ giả dưới cảnh giới Thông Thần trong khu vực một phần tư thành Nam Vân bị ánh sáng bao trùm ấy đều bị thương, ngay cả một số đệ tử chân truyền của Thánh Đan Tông cũng tái cả mặt, hộc máu.

Vương Tâm Nhã nhìn vụ nổ đằng kia, khế thở phào.

May mà vừa rồi cô ta thấy hơi lo nên cho mọi người tiếp tục lui về phía sau.

Vụ nổ này không chỉ ảnh hưởng mỗi nội thành Nam Vân. Hàng vạn dân thường di tản ra ngoại thành Nam Vân để trốn khỏi cuộc chiến cũng gặp động

đất, nét mặt ai nấy đều kinh hoàng. Họ hối hả chạy ra ngoại ô.

Họ tưởng chỉ cần ra ngoại ô là an toàn rồi, không ngờ lại xảy ra tình huống này.

Vâng sáng tối dần để lộ ra hai bóng người đứng giữa chiến trường. Mạnh như Lục Khuê cũng phải lùi ra xa mười dặm.

Còn Bắc Nhất Vấn Thiên và Mạnh Quảng Lăng thì đã cao chạy xa bay từ đời nào vì không muốn bị vụ nổ vùi lấp.

Giờ phút này, những đường vân màu tím trên thân thể của Mục Vỹ, trên mình ngọc long đã yếu đi hẳn. Cả khuôn mặt hắn cũng đỏ lên trông thấy.

Huyết Vô Song phía đối diện cũng không lành lặn gì.

Y phục nhìn đâu cũng thấy xốc xếch bẩn thỉu, Huyết Hồn Châu ông ta đang cầm thì rạn nứt mấy đường.

"Hỏng mất rồi!"

Mặt Huyết Vô Song nhăn nhúm nhìn Huyết Hồn Châu một cách dữ tợn.

"Mục Vỹ, ngươi chán sống rồi phải không!"

Một cao thủ cảnh giới Thông Thần tầng thứ mười, tôn giả của Lục Ảnh Huyết Tông, dưới một người trên hàng vạn người như ông ta vậy mà để bị mất hết mặt mũi tại đây.

"Phụt...

Giữa lúc đó, Mục Vỹ trong Cổ Ngọc Long Tinh đột nhiên há miệng phun ra một ngụm máu, khuôn mặt tái nhợt.

Việc điều khiển Cổ Ngọc Long Tinh không chỉ tiêu hao chân nguyên mà còn làm sụt giảm lực linh hồn của hắn.

Trong cuộc chạm trán với Huyết Vô Song vừa rồi, quả thật hắn ở thế thượng phong nhưng mặt khác cũng kiệt sức do tiêu hao quá nhiều chân nguyên và lực linh hồn.

"Ngươi cũng sắp gục rồi đúng chứ?", Huyết Vô Song cười lạnh nhìn Mục Vỹ: "Cảnh giới của ngươi chỉ là Thông Thần tầng thứ ba thì sao mà chịu nổi long thể khổng lồ đó. Ngu thì chết thôi!"

"Sắp gục? Có thể giết ông là được!"

Mục Vỹ đanh mặt. Cổ Ngọc Long Tinh há miệng ra, ngưng tụ một hỏa cầu tím to lớn trong đó.

Hỏa cầu tím càng lúc càng lớn, cứ bành trướng như thế đến khi có chu vi khoảng nghìn mét mới dừng lại.

Huyết Vô Song nhìn hỏa cầu trên đầu Cổ Ngọc Long Tinh, ngay cả ông ta cũng phải há hốc mồm, nước miếng chảy ra cũng không biết.

Đây còn là người ư?

Ông ta cho rằng chiêu vừa rồi của Mục Vỹ đã kinh khủng lắm rồi, ngờ đâu đó chưa phải là tất cả.

"Sao? Sợ rồi hả?"

Mục Vỹ mở miệng phun một ngụm máu ra rồi tuyên bố: "Chừng đó đủ để giết ông rồi!"

Hỏa cầu tím bay từ trong khoang miệng rộng lớn thẳng tiến đến Huyết Vô Song, tiếng âm ầm vang lên không dứt.

Ông ta không còn Huyết Hồn Châu để chống cự nữa, chỉ biết đứng như trời trồng nhìn hỏa cầu lao đến.

Lúc này có phản kháng thế nào đi chăng nữa cũng vô dụng.

"Không ngờ món bảo vật Cổ Ngọc Long Tinh này lợi hại đến vậy, thiên hỏa kia có lẽ là đã tồn tại hàng vạn năm rồi. Đáng sợ, quả là đáng sợ!", Huyết Vô Song than thở trong bất lực. Ông ta đâu có lường trước được Tử Liên Yên Hỏa có sức công phá lớn đến thế.

Ông ta tính sai Uỳnh...

Tiếng gào thét vang vọng xen lẫn tiếng nổ cuồng bạo, khu vực này đã bị nhấn chìm trong biển lửa tím.

Mọi thứ dần dần lắng xuống.

Nhưng quầng sáng chợt tan biến, ánh lửa cũng vòng sang nơi khác, một người xuất hiện trước mặt Huyết Vô Song từ trong màn đêm.

"Tông chủ..."

Thấy người đó, Huyết Vô Song ngẩn người.

"Chat"

Mạnh Quảng Lăng cũng ngạc nhiên khi thấy người vừa đến. Đó là tông chủ Lục Ảnh Huyết Tông - Mạnh Nhất Phàm.

Việc ông ta đến đây hoàn toàn nằm ngoài dự đoán của mọi người.

Mạnh Nhất Phàm vừa xuất hiện thì thân thể Cổ Ngọc Long Tinh cũng sụp đổ rồi biến mất, Mục Vỹ rơi xuống đất.

Hắn không còn sức duy trì trạng thái hợp nhất với Cổ Ngọc Long Tỉnh nữa. "Mục Vỹ..."

Toàn thân Mạnh Nhất Phàm bị che giấu dưới áo choàng xanh lục, không ai có thể nhìn thấy dung mạo ông ta.

Giọng nói của ông ta khàn khàn nhưng ẩn chứa một ma lực nào đó khiến người ta không dám nhìn thẳng vào mắt.

"Mục Vỹ... Hai mươi năm trước nhà họ Mục có một người tên Mục Thanh Vũ xông vào nhà họ Vỹ ở Thiên Vận Đại Lục. Chuyện này đã gây ra một vụ náo loạn rất lớn ở Thiên Vận Đại Lục, ông ta là gì của ngươi vậy Mục Vỹ?”

Bị phế bỏ tu vi, trở thành một kẻ bất tài?

Mục Vỹ chưa nghe chuyện này bao giờ. Hình như không mấy ai ở đế quốc. Nam Vân biết.

Một bên khác, người mặc áo choàng đen đẳng xa cũng dừng chém giết, lạnh lùng đứng nhìn cuộc đối thoại này.

Khi nghe thấy câu đó, cơ thể người nọ run lên, dần siết chặt hai quả đấm.

Chương trước
Chương sau
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải.
Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]

Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư

Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.