Chương trước
Chương sau
Nhưng sau khi giết người xong, Mục Vỹ không vội đi ngay mà núp ở trong phòng, hắn phải chờ ở đây đêm nay.

Với tính cách của Mộ Bạch, chắc chắc ông ta không thể để mất thanh bảo. đao đã tốn ba triệu linh thạch thượng phẩm là Huyết Văn Đao.

Kiểu gì ông ta cũng sẽ phái người tới lấy. Nên giờ hắn chỉ cần lặng lẽ chờ ở đây thôi.

Khi đêm đã khuya, hộ vệ của Lục Ảnh Huyết Tông không hề phát hiện ra có người âm thầm lẻn vào phòng ngủ của đường chủ của họ để giết ông ta.

Hàng loạt tiếng xé gió vang lên trong đêm, ba bóng người đột nhiên lẻn vào Lục Ảnh Huyết Tông.

Bọn họ đều là võ giả cảnh giới Thông Thần tầng thứ nhất, có thực lực cao siêu nên hộ vệ bên ngoài hoàn toàn không phát hiện ra.

Ngay sau đó, ba người họ đã đi thẳng vào trong biệt viện của Lục Thâm.

'Thấy Lục Thâm năm sấp ngủ trên bàn, ba người họ lập tức lao tới, rút đao đâm liên tiếp vào người ông ta.

“Không đúng!”

“Ông ta chết rồi!"

“Đã có người đến trước chúng ta một bước”. Bọn họ lập tức định rút quân.

Nhưng Mục Vỹ ẩn nấp đã lâu sớm có chuẩn bị đâu ra đấy, ba người họ vừa phát hiện ra vấn đề thì đã có một đao đâm từ phía sau tới.

Phụt...

Lưng của cả ba đã ứa máu, máu đỏ nhỏ tí tách xuống sàn nhà.

“Bây giờ thì ổn rồi!”

Mục Vỹ nhìn ba người họ rồi cười nói: “Người của Thánh Đan Các đến cướp bảo đao, đường chủ Lục Thâm ra sức chống trả, nhưng do không địch được ba người nên đã bị giết chết, còn ba ngươi bị thương nặng và định chạy trốn”.

“ĐịU

Nghe Mục Vỹ nói vậy, ba người họ không dám nán lại thêm.

Họ không ngờ lại bị người khác bắt tại trận.

“Đi? Ta cho các ngươi đi chưa?”

Thấy ba người đó toan bỏ đi, Mục Vỹ nhấc Huyết Văn Đao lên rồi la lớn: “Đường chủ đã bị người của Thánh Đan Các giết hại, người đâu!”

Có thể nói hắn đã dốc hết sức ra mà gào, hơn nữa còn vận chuyển chân nguyên, võ giả ở Đường Khẩu lập tức hỗn loạn.

“Đường chủ bị giết rồi, mau bắt hung thủ, tuyệt đối không để chúng thoát!” “Vâng!”

Người trong Đường Khẩu đã được điều động, nhanh chóng di chuyển tới chỗ ở của Lục Thâm.

“Chết tiệt! Tên đó là ai? Tại sao có thể giết Lục Thâm một cách âm thầm như thế, đến chúng ta cũng không phát hiện ra hắn”.

“Áo choàng tím, hình như là Tử Mộc tiên sinh của Thông Thần Các”.

“Là hắn ư? Đáng chết! Phen này về, ta phải bẩm báo với các chủ để các chủ đề phòng tên này, chắc chắn hắn có liên quan đến Mục Vỹ”.

Ba người họ tìm lối tắt để chuồn ra ngoài.

Dù bọn họ là cường giả cảnh giới Thông Thần, nhưng không thể chống chọi được với người đông thế mạnh của Lục Ảnh Huyết Tông.

“Ở đây!” Ngay sau đó, cả ba đã bị bao vây.

“Chịu rồi, ai chạy được thì chạy vậy!”, một người trong số ba người áo đen chợt nói.

“Hai ngươi chạy trước đi!”

Dứt lời, người đó lập tức xông vào đám đông.

“Giết! Trả thù cho đường chủ!”

Thấy ba người đó định tách nhau ra để trốn, đám đông hô hào rồi xông tới. “Đinh tách nhau ra để chạy à? Cách hay đấy!”

Mục Vỹ đã quan sát toàn cảnh bên góc tường dưới ánh trăng, hẳn mỉm cười, sau đó một làn khói màu tím từ đầu ngón tay trong ống tay áo bay ra.

Phụt...

Một người áo đen trong số ba người đó chợt hộc ra một ngụm máu tươi, cơ thể không nhịn được run lẩy bẩy.

“Độc... Hắn đã hạ độc chúng ta”.

Người áo đen đó nổi giận, ba người họ không ngờ người mặc áo choàng tím ấy lại bất ngờ hạ độc mình.

Mưu hay kế tuyệt!

Nếu ba bọn họ chết, Lục Ảnh Huyết Tông sẽ nghĩ Thánh Đan Các giết người bị phát hiện nên giết người diệt khẩu.

“Chết tiệt!”

Song dù biết vậy thì bây giờ họ cũng không thể phản kháng được nữa.

Dù ba người họ có mạnh đến mấy thì cảnh giới Thông Thần của họ cũng không là gì dưới ngọn lửa màu tím của Mục Vỹ cả, đám đông vây tới nơi thì chỉ còn thấy ba cái xác đầy máu me.

Trông thấy vậy, Mục Vỹ quay người rời đi.

Hắn đã đạt được mục đích của đêm nay, để xem ngày mai thành Nam Vân sẽ có sự biến chuyển thú vị thế nào.

Lục Ảnh Huyết Tông để một trăm nghìn quân lính ở thành Nam Vân, trú đóng mười Đường Khẩu, nơi ở của Lục Thâm là Thập Đường Khẩu.

Bây giờ đang có nhiều người đứng trong Thập Đường Khẩu. Trong đó có chín người ăn vận thu hút sự chú ý của nhiều người hơn hẳn.

Một người đang đứng chắp tay sau lưng trước chín người đó, lẳng lặng nhìn tất cả.

“Tại sao không giữ lại nhân chứng sống?”, người đứng đầu đó là một thanh niên mặc trường sam màu đen, y khẽ cất giọng hỏi.

“Ba người đó chết vì trúng độc, trước khi mọi người vây giết thì chúng đã bị Thập đường chủ chém trọng thương rồi, thêm bị kẻ khác hạ độc nên mới chết ngay như vậy...”

“Điều trai”

“Vâng!”

Người thanh niên quay sang nhìn ba cái xác với vẻ trâm mặc.

“Mạnh tôn sử, ta thấy chuyện này chắc chắn có liên quan đến Thánh Đan Các, thanh bảo đao đó cũng biến mất rồi, xem ra ba tên này chịu tội thay thôi”.

“Tra rõ ràng xong rồi báo lại cho ta, ta không muốn đoán bừa”, Mạnh Quảng Lăng lạnh giọng nói với vẻ vô cảm: “Thánh Đan Các... tưởng có Thánh Đan Tông chống lưng thì giỏi lắm sao?”
Chương trước
Chương sau
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải.
Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]

Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư

Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.