Chương trước
Chương sau
Một lát sau, bên ngoài cơ thể của Tiêu Doãn Nhi đã xuất hiện một lớp băng. Lớp băng này đã đóng băng cơ thể cô ấy lại. “Tru Tiên Đồ, ta biết ngươi có năng lực siêu phàm và thuật xoay chuyển càn khôn. Dù ngươi coi thường ta, nhưng ta vẫn là chủ nhân của ngươi. Lần này, Mục

Vỹ ta xin ngươi, xin ngươi hãy cứu cô ấy!”

Soạt một tiếng, Mục Vỹ không nói không rằng ôm xác của Tiêu Doãn Nhi rồi quỳ xuống.

Hắn đang quỳ trước Tru Tiên Đồ, một món kỳ vật của tạo hoái

Nhưng Tru Tiên Đồ không hề có động tĩnh gì.

Lần đầu tiên trong mắt Mục Vỹ xuất hiện vẻ cam chịu, bất lực và thất thần. Ding...

Song đúng lúc này, một âm thanh vang lên, cơ thể lạnh lẽo của Tiêu Doãn Nhi đã biết mất trong vòng tay của Mục Vỹ.

“Cảm ơn ngươi!” Ngay sau đó, trong mắt Mục Vỹ lộ ra một tia mừng rỡ.

Từ trước tới nay, hắn luôn nghĩ Tru Tiên Đồ không phải vật chết, mà nó có ý thức riêng, nhưng suy nghĩ của nó luôn không thèm giao lưu với hắn.

Hôm nay, hắn ôm đầy hi vọng, thật may nó đã không làm hăn thất vọng.

Bây giờ, hắn đã có thể nhìn thấy cơ thể của Tiêu Doãn Nhi đang trôi lơ lửng trong không gian thần bí của Tru Tiên Đồ trong đầu hắn, một điểm sáng xanh dịu nhẹ không ngừng tích tụ, rồi xoay quanh toàn bộ cơ thể cô ấy.

“Đa tại”

Trông thấy những điểm sáng ấy, Mục Vỹ chắp tay, gương mặt thả lỏng như đã trút được gánh nặng.

“Mục Vỹ, ngươi đã hại con gái ta, mà giờ còn cướp mất thi thể của nó, ngươi đúng là loại lòng lang dạ sói!”, Niệm Linh Quan đứng dậy, đột nhiên tức tối quát: “Mục Vỹ, hôm nay không cần người của ba gia tộc lớn giết ngươi nữa, mà Niệm Linh Quan ta và nhà họ Tiêu sẽ không tha cho ngươi”.

Vút...

Nhưng Niệm Linh Quan vừa nói dứt câu, Mục Vỹ đã rút kiếm ra kề lên cổ bà ta.


“Nói! Bà nói tiếp xem!”

Mục Vỹ lạnh lùng nói: “Ta và gia tộc của bà đã có giao ước, nếu ta cứu được Tiêu Khánh Dư thì bà phải hỗ trợ nhà họ Mục ta, không phải sao? Chuyện thất tín bội nghĩa mà bà cũng làm được à?”

“Ta nhổ vào! Dù ta không đồng ý thì ngươi vẫn sẽ cứu Dư Nhi, đâu phải ngươi làm vậy chỉ vì một mình Dư Nhi thôi đâu!”

“Được, vậy thì bà có thể từ chối, nhưng bà đã đồng ý rồi mà không giúp được gì cho gia tộc ta dù chỉ là một chút, mà chỉ thờ ơ đứng nhìn thôi”.

Mục Vỹ lạnh lùng nói: “Tiêu Doãn Nhi không muốn làm trái lời hứa nên đã ra tay và chết thay ta, đây là ta nợ cô ấy, còn bà và nhà họ Tiêu thì không liên quan gì cả!”

“Tại sao không liên quan? Doãn Nhi là con gái của ta cơ mà!”

Niệm Linh Quan quát: “Con gái của ta chết vì ngươi, chẳng lẽ ngươi không đáng chết sao?”

“Ha ha...”

Nghe bà ta nói vậy, Mục Vỹ cười lớn nói: “Nực cười, đúng là nực cười! Tiêu Doãn Nhi chết vì ta thì đây là trách nhiệm của ta. Nhưng người làm mẹ như bà không đi tìm hung thủ giết con mình, mà lại làm ầm lên với ta làm gì? Nhà họ Tiêu các bà không dám động vào nhà họ Cổ chứ gì? Gia tộc bà sợ ba gia tộc lớn đúng không? Cổ Thiên Gia giết Tiêu Doãn Nhi, nhưng nhà họ Tiêu các người đã có ai dám đứng ra chất vấn nhà họ Cổ chưa?”

“Ngươi khỏi cần kích ta! Dù nhà họ Mục có sụp đổ thì cũng không liên quan gì đến nhà họ Tiêu chúng ta cải!”

“Ngu xuẩn!”

“Ngươi dám mắng ta?”

“Ta mắng bà đấy thì sao?”, Mục Vỹ giễu cợt nói: “Lần này ba gia tộc lớn liên thủ để đối phó với gia tộc mạnh nhất là nhà họ Mục, tiếp theo sẽ đến nhà họ Tiêu yếu nhất các người và họ sẽ nhổ cả gốc lẫn rễ. Mục đích của cuộc liên hôn giữa hai nhà Tiêu, Mục là gì? Bà không hiểu đạo lý môi hở răng lạnh ư? Chẳng trách nhà họ Tiêu cứ ngày một lụi bại”.

“Hơn nữa, bà đã thấy ba gia tộc lớn vất vả đối phó với nhà họ Mục thế nào. chưa? Cục diện chỉ ở thế cân bằng thôi, nhưng chắc chắn có thế lực đứng sau bọn họ. Đến lúc ấy, thế lực kia xuất hiện, họ sẽ lật đổ nhà họ Mục, bà tưởng họ chỉ lật đổ mỗi nhà họ Mục thôi sao?”

Mục Vỹ tuôn một tràng khiến Niệm Linh Quan trợn mắt há mồm.

“Tóm lại, ta nói những lời này không phải muốn kích bà. Quân của gia tộc ta không có ai sợ chết cả, dù có bị tiêu diệt thì chúng ta cũng phải khiến đối thủ chảy máu. Nhà họ Mục ta không cần tới sự giúp đỡ của nhà họ Tiêu yếu đuối các người, ta không muốn nợ nần gì nhà bài”

“Ta sẽ trả lại Tiêu Doãn Nhi cho bà, đây là lời hứa của Mục Vỹ ta, rồi sẽ có ngày ta sẽ trả lại cho các người!”

Cơ thể của Tiêu Doãn Nhi bất động trong Tru Tiên Đồ như đang ngủ say, đẹp. vô cùng!

Mục Vỹ thu trường kiếm lại rồi bay lên cao, bỏ Niệm Linh Quan đang mơ hồ ở lại.

Lẽ nào không giúp nhà họ Mục nữa là quyết định sai lầm của ta bà ta ư? Mục Vỹ bay tới chỗ Mục Li.

“Li thúc, giao người đó cho cháu đi!"

“Thiếu chủ!”

“Không sao đâu”, Mục Vỹ mỉm cười, cố tỏ ra mình ổn.

Đúng là sau khi uống đan dược, hắn không thể cầm cự được lâu, nhưng vậy là đủ rồi.

Còn sau đó sẽ như thế nào thì hắn không quan tâm!

Con người ta sống trên đời chỉ mong được vui vẻ, ân oán phân minh, nếu sống mà luôn phải ấm ức thì thà chết một cách oanh liệt cho xong!

“Thiếu chủ, cậu không được chết, chủ nhân vẫn đang chờ cậu!”

'Thấy Mục Vỹ kiên quyết, Mục Li chợt n của mình đến đón để gia đình được đoàn tụ!”

Bà ấy luôn chờ cậu, chờ con trai

Cái gì?

Nghe thấy thế, Mục Vỹ lảo đảo, suýt nữa ngã nhào.

Sau khi sống lại, hắn không những có thêm một người cha, mà giờ còn thêm một bà mẹ nữa!

Hắn biết chính xác “bà ấy” mà Mục Lï nói là ai! Nhưng không phải mẹ hắn đã mất vì bệnh từ khi hắn còn rất nhỏ sao? Chuyện gì vậy?

Nhất thời, Mục Vỹ ngây ra giữa không trung.
Chương trước
Chương sau
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải.
Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]

Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư

Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.