Một lát sau, bên ngoài cơ thể của Tiêu Doãn Nhi đã xuất hiện một lớp băng. Lớp băng này đã đóng băng cơ thể cô ấy lại. “Tru Tiên Đồ, ta biết ngươi có năng lực siêu phàm và thuật xoay chuyển càn khôn. Dù ngươi coi thường ta, nhưng ta vẫn là chủ nhân của ngươi. Lần này, Mục
Vỹ ta xin ngươi, xin ngươi hãy cứu cô ấy!”
Soạt một tiếng, Mục Vỹ không nói không rằng ôm xác của Tiêu Doãn Nhi rồi quỳ xuống.
Hắn đang quỳ trước Tru Tiên Đồ, một món kỳ vật của tạo hoái
Nhưng Tru Tiên Đồ không hề có động tĩnh gì.
Lần đầu tiên trong mắt Mục Vỹ xuất hiện vẻ cam chịu, bất lực và thất thần. Ding...
Song đúng lúc này, một âm thanh vang lên, cơ thể lạnh lẽo của Tiêu Doãn Nhi đã biết mất trong vòng tay của Mục Vỹ.
“Cảm ơn ngươi!” Ngay sau đó, trong mắt Mục Vỹ lộ ra một tia mừng rỡ.
Từ trước tới nay, hắn luôn nghĩ Tru Tiên Đồ không phải vật chết, mà nó có ý thức riêng, nhưng suy nghĩ của nó luôn không thèm giao lưu với hắn.
Hôm nay, hắn ôm đầy hi vọng, thật may nó đã không làm hăn thất vọng.
Bây giờ, hắn đã có thể nhìn thấy cơ thể của Tiêu Doãn Nhi đang trôi lơ lửng trong không gian thần bí của Tru Tiên Đồ trong đầu hắn, một điểm sáng xanh dịu nhẹ không ngừng tích tụ, rồi xoay quanh toàn bộ cơ thể cô ấy.
“Đa tại”
Trông thấy những điểm sáng ấy, Mục Vỹ chắp tay, gương mặt thả lỏng như đã
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/muc-than/3644727/chuong-353.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.