Dường như mấy chục nghìn viên đan dược đều chui xuống bụng Mục Vỹ ngay lập tức.
Không gian im ắng, ai nấy đều đứng bất động một lúc.
“Hừ! Mục Vỹ, không ngờ ngươi lại chọn cách tự kết liễu, thế càng bớt việc cho chúng ta”, Cổ Thiên Gia nói.
“Ha ha... Ta tưởng ngươi còn có bản lĩnh gì, giả dụ như lại đốt cháy tuổi thọ của mình, ai dè lại là một cách tự sát”.
Hoàng Cực Thiên mỉm cười khinh thường rồi nhìn Mục Vỹ với vẻ đầy giễu cợt.
Dù Mục Vỹ giỏi thì sao nào?
Hắn cũng chỉ là cảnh giới Linh Huyệt tầng thứ tám thôi, còn xa mới vươn đến cảnh giới Thông Thần được, huống chỉ bọn họ đã là cường giả cảnh giới Thông Thần tầng thứ tư rồi.
“Nói xong chưa?”
Đột nhiên Mục Vỹ ngẩng đầu lên, nhưng hành động này đã khiến mọi người có mặt ở đó phải run sợ.
Bây giờ có một dòng máu nối từ hai bên tóc mai của hắn lên chân mày, còn đôi mắt của hắn loé lên ánh sáng vàng, những tia sáng ấy toả ra ánh sáng như
một ngọn núi vàng lấp lánh.
“Chúng ta cùng chơi một trò này đi, để xem ông có thể chịu được bao nhiêu kiếm của ta mà không chết, thế nào?”
Mục Vỹ mỉm cười với vẻ quỷ dị. “Gì cơ?” Cổ Thiên Gia thấy ớn lạnh khi nhìn thấy nụ cười này của Mục Vỹ.
Ông ta có thể cảm nhận được Mục Vỹ của lúc này đã có sự thay đổi hoàn toàn so với lúc trước.
Quỷ quái, lạnh lùng, tàn nhẫn.
Dường như tất cả những vẻ tiêu cực đều xuất hiện trên người hắn.
“Ngươi...
“Sao? Sợ rồi à?”
Mục Vỹ cười điên cuồng nói: “Mục Vỹ ta là người ân oán phân minh, không câu nệ, ta ghét nhất loại tiểu nhân xảo trá. Chuyện đã tới nước này, nhưng nhà họ Lâm, nhà họ Cổ và hoàng thất các người vẫn thua nhà họ Mục ta, nên mới định dùng thủ đoạn bỉ ổi này hòng tiêu diệt gia tộc ta. Nhưng ta nói cho các ông biết, dù các ông có thành công thì hôm nay cũng sẽ phải bỏ mạng ở đây và chết dưới tay ta. Nào, để ta xem ai có thể ngăn cản!”
“Ta nói luôn cho ông biết công pháp ta thi triển là Đại Dung Đan Thuật, dùng cơ thể mình làm lò luyện đan và dùng đan dược làm sức mạnh. Bây giờ, ông còn
dám đấu với ta không?”
Dứt lời, khí thế trên toàn thân Mục Vỹ bùng nổ.
“Cảnh giới Thông Thần... tầng thứ năm!” 'Trông thấy vậy, Cổ Thiên Gia và Hoàng Cực Thiên lập tức đờ ra tại chỗ.
Cảnh giới Linh Huyệt tầng thứ tám cách cảnh giới Thông Thần tầng thứ năm bảy cảnh giới, vậy mà Mục Vỹ lại có thể đột phá nhanh đến vậy.
“Đừng lo, nó có thể đột phá đến cảnh giới ấy là nhờ cả vào chỗ đan dược kia. Dù thế nào thì một khi đan dược hết tác dụng thì nó chết chỉ là vấn đề thời gian thôi!”
Giọng nói của Cổ Thiên Gia có vẻ hơi run sợ.
“Đúng thế... Chỉ được tạm thời thôi, nhưng đủ để giết ông rồi!”
Nhưng Gổ Thiên Gia vừa nói dứt câu, một bóng người đã vọt tới phía sau ông †a như một bóng ma.
Thanh trường kiếm trong tay Mục Vỹ loé sáng, hắn toả khí tức lạnh lếo ở phía sau Cổ Thiên Gia rồi nói: “Hẹn gặp lại ở địa ngục, Cổ Thiên Gia!”
Phựt một tiếng, đầu của Cổ Thiên Gia đã bay mất, máu tươi phun trào. Quá nhanh!
“Tốc độ nhanh quá!”, thấy vậy, tất cả mọi người đều xôn xao.
“Thầy Mục...
Nhóm Mặc Dương đầy vẻ lo lắng nhìn Mục Vỹ.
“Mục VỹI”
Nhóm Vương Hinh Vũ cũng thấy ngạc nhiên.
Lâm Hiền Ngọc đứng trong đám đông ngẩng mặt lên nhìn, một lát sau, gã nâng kiếm lại xông lên.
Nhưng bọn họ đều hiểu thế mới là Mục Vỹ. Hắn có thể bỏ mặc tất cả vì mọi người!
“Thiên Gia Cổ Kiếm quả là một thanh kiếm tốt, vậy ta không khách sáo nữa nhé!”
Mục Vỹ cầm Thiên Gia Cổ Kiếm đứng sừng sững trên không trung, hắn nhìn Hoàng Cực Thiên rồi giơ kiếm lên trời, lạnh lùng nói: “Hoàng Cực Thiên, người tiếp theo là ông đấy!”
“Lục Khuê, ông còn chờ gì nữa hả?”
Hoàng Cực Thiên đã hoàn toàn khủng hoảng khi nhìn thấy khí thế này của Mục Vỹ.
Hắn giết Cổ Thiên Gia trong nháy mắt, tốc độ của hắn đã vượt qua cường giả cảnh giới Thông Thần tầng thứ năm, tại sao bỗng dưng hắn lại nhanh tới vậy?
“Lục Khuê?”
Nghe thấy Hoàng Cực Thiên kêu cứu, Mục Vỹ biết ngay phía sau ba gia tộc lớn quả nhiên có những thế lực khác.
Nếu đúng như hắn đoán thì là Lục Ảnh Huyết Tông!
“Dù hôm nay có thiên thần hạ phàm thì ông cũng phải chết!”
Nhưng dù Hoàng Cực Thiên có gọi thế nào thì Lục Khuê ấy cũng không xuất hiện, Mục Vỹ giơ Thiên Gia Cổ Kiếm lên rồi tiếp tục lao tới.
Đối mặt với Mục Vỹ của hiện tại, Hoàng Cực Thiên không có một chút thực lực nào để phản kháng.
Kiếm thế mạnh mẽ kết hợp với cảnh giới Thông Thần tầng thứ năm của Mục Vỹ, Hoàng Cực Thiên đã mất hết ý chí chiến đấu sau khi nhìn thấy xác chết của Cổ Thiên Gia.
Phụt...
Mục Vỹ đã lấy mạng của Hoàng Cực Thiên bằng một kiếm, sau đó hắn đứng im tại chỗ, lạnh lùng quan sát xung quanh.
Tiếp đến, hắn đi tới cạnh Tiêu Doãn Nhi. Lúc này, toàn thân Tiêu Doãn Nhi đã nguội lạnh, không còn chút sức sống nào.
“Doãn Nhi!”
Niệm Linh Quan đã khóc tới mức chết đi sống lại khi nhìn thi thể của con gái mình, thấy Mục Vỹ đi tới, bà ta nổi giận.
“Cút!”
Bà ta khẽ quát một tiếng, nhưng Mục Vỹ mặc kệ, cứ thể ôm Tiêu Doãn Nhi đứng trong đêm mưa.
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải. Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]