Chương trước
Chương sau
Hoàng Cực Thiên lạnh giọng nói, phù ấn chữ vàng đó bay vút lên cao, sau đó nhanh chóng nện xuống người Mục Vỹ.

“Nói lắm thế làm gì? Giết nó luôn cho xong đi!”

Đúng lúc này, một bóng người xuất hiện trước mặt Mục Vỹ.

Cổ Thiên Gia vung thanh Thiên Gia Cổ Kiếm lên, vô vàn tia sáng bay lên. “Thiên Gia Thập Tự Trảm!”

Ông ta gầm lên rồi khua múa kiếm, từng đường kiếm chữ thập xuất hiện trước mặt.

Chém! Vút... Đường kiếm chữ thập như ánh sáng của linh hồn lao thẳng tới chỗ Mục Vỹ.

Đường kiếm ấy tới gần, nhưng bây giờ không có cao thủ nào của nhà họ Mục đến giúp Mục Vỹ cả.

Lúc này, trong đầu Mục Vỹ nảy ra một suy nghĩ. Hắn đã sống lại thì sao có thể chết ở chỗ này được.

Nhưng khi Mục Vỹ vừa đưa ra một quyết định còn chưa kịp suy nghĩ kỹ càng thì phụt một tiếng, máu tươi bắn ra rồi phun hết lên người hắn.

Đường kiếm chữ thập ấy đã đâm vào một người khác, là người đã xông tới chỗ Mục Vỹ, máu tươi trên cơ thể người đó dính hết lên người Mục Vỹ.

“Không!”

Trông thấy cảnh tượng này, Mục Vỹ gầm lên khi thấy một gương mặt quen thuộc.

“Cô đang làm gì thế hả? Tiêu Doãn Nhi, cô làm gì vậy?”

“Mục Vỹ ta sống hay chết không liên quan đến cô, tại sao cô lại đỡ hộ ta? Tại sao?”

“Ta và cô không có quan hệ gì cả, cô làm thế này là ngu ngốc!”

Tiêu Doãn Nhi đã dùng cơ thể mình chặn đường kiếm ấy, toàn thân cô ấy dính máu, chiếc váy dài màu đen cũng bị nhuộm đỏ, nhưng trên gương mặt xinh đẹp của cô ấy lại có vẻ thản nhiên.

Tiêu Doãn Nhi mỉm cười định nói gì đó nhưng còn chưa kịp cất tiếng đã nhắm nghiền mắt lại.

_“

Mục Vỹ ngửa mặt lên hét, đột nhiên Tru Tiên Đồ trong cơ thể hắn đã được khởi động trong giây phút đó, phong ấn chữ vàng trói buộc cơ thể hắn đã nổ tung.

“Cổ Thiên Gia, Hoàng Cực Thiên, hai lão già đáng chết! Ta sẽ giết hai lão!”

Mục Vỹ đứng bật dậy, một đường kiếm chữ thập chém vào ngực hắn, máu tươi chảy ra.

Dù Tiêu Doãn Nhi đã chặn phần lớn các đòn tấn công cho hắn, nhưng vẫn còn vài đường kiếm xuyên qua người Mục Vỹ.

“Lão Mạt, đưa đan dược cho ta!”

“Đan dược ư? Dù bây giờ ngươi có uống thánh đan hay tiên đan thì cũng vô dụng thôi”, Cổ Thiên Gia cười lạnh một tiếng rồi khinh thường nói.

Ông ta không ngờ nha đầu nhà họ Tiêu lại xuất hiện vào thời khắc mấu chốt, sau đó đỡ một đòn chí mạng cho Mục Vỹ.

Nhưng vì sao cô ấy lại làm thế? Tiêu Chiến Thiên vẫn chưa dám khai chiến cơ mà!

Ba gia tộc lớn liên thủ, kết hợp với thế lực phía sau nữa thì Tiêu Chiến Thiên chỉ còn nước chịu khuất phục thôi.

“Tỷ...

Thấy Tiêu Doãn Nhi bất ngờ xuất hiện và đỡ một đòn chí mạng cho Mục Vỹ, Tiêu Khánh Dư gào lên điên cuồng.

Niệm Linh Quan đã lập tức lao tới.

Trên thế gian này, ngoài hai người con của mình ra, không một ai có thể khiến bà ta vội vã như vậy.

Nhưng Niệm Linh Quan vừa lao tới, chiến trường đã biến động bất ngờ.

Mạt Vấn nghe thấy tiếng gọi của Mục Vỹ nên lấy ngay đan dược cất giữ trong hồ lô ra rồi ném cho hắn.

“Có tất cả ba mươi bảy nghìn bốn trăm hai mươi tám viên đan dược, từ nhất phẩm đến thất phẩm, còn có cả một viên bát phẩm nữa!”

Ngay sau khi nghe Mục Vỹ dặn dò, Mạt Vấn đã bắt tay thu thập đan dược ngay.

Mọi người trong học viện Thất Hiền đều đã chuẩn bị rất nhiều đan dược cho trận chiến lần này.

Mạt Vấn chỉ nói một câu sau này sẽ trả lại gấp ba số đan dược này, tất cả mọi người lập tức lấy hết đan dược của mình ra.

“Hơn ba mươi nghìn viên đan dược, tên nhãi này định làm gì nhỉ? Không lế định cho nổ đan dược thay bom sao?”, Mạt Vấn khó hiểu lẩm bẩm.

“Hai con cáo già kia, đối mặt với tông chủ của Thánh Đan Tông mà Mục Vỹ ta còn dám đấu một trận thì hôm nay, các ông chết chắc rồi!”

Giọng nói của Mục Vỹ trở nên tàn độc, gương mặt cũng khủng khiếp lạ thường.

“Mở!”

Mục Vỹ khẽ hô lên rồi mở hồ lô ra, các viên đan dược với đủ mọi dáng vẻ và cấp bậc rơi ra ngoài.

Một chiếc lò luyện cực lớn xuất hiện trong tay Mục Vỹ.

Đây chính là lò luyện khí và đan dược mà hắn lấy được của Thánh Đan Tông trong động Phong Lĩnh ở thành Bắc Vân.

“Tên nhãi này định làm gì vậy?”

“Mặc kệ nó, mau cản nó lại. Một tên nhãi ranh cảnh giới Linh Huyệt mà dám đối đầu với cường giả cảnh giới Thông Thần, đúng là chán sống rồi!”

Cổ Thiên Gia và Hoàng Cực Thiên trao đổi ánh mắt, rồi cùng xông lên. Dù Mục Vỹ định làm gì thì họ cũng phải ngăn hắn lại.

“Định cản ta ư? Khỏi cần!”

Nhưng hai người đó vừa hành động, Mục Vỹ chợt há miệng, hơn ba nghìn viên đan dược đó đã hoá thánh dung dịch nhờ lò luyện Phong Thiên, sau đó chui hết vào miệng Mục Vỹ.

Thấy Mục Vỹ làm vậy, mọi người có mặt ở đó đều kinh ngạc. Chỉ còn tiếng mưa rơi lộp bộp xuống đất, đập xuống những xác chết.

Cổ Thiên Gia, Hoàng Cực Thiên, Lâm Chấn Thiên, Mục Thanh Vũ, Niệm Linh Quan và tất cả mọi người đều trợn mắt há mồm nhìn Mục Vỹ.

Hắn đang làm gì? Hắn định làm gì vậy?

Khi võ giả uống đan dược, nhiều khi uống hai loại cùng lúc sẽ phải hết sức cẩn thận, không dám sơ suất, vì một khi dược hiệu có vấn đề sẽ gây chết người.

'Thế mà Mục Vỹ lại uống mấy chục nghìn viên đan dược một lúc.

Hắn đúng là chán sống rồi!
Chương trước
Chương sau
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải.
Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]

Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư

Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.