Hoàng Cực Thiên lạnh giọng nói, phù ấn chữ vàng đó bay vút lên cao, sau đó nhanh chóng nện xuống người Mục Vỹ.
“Nói lắm thế làm gì? Giết nó luôn cho xong đi!”
Đúng lúc này, một bóng người xuất hiện trước mặt Mục Vỹ.
Cổ Thiên Gia vung thanh Thiên Gia Cổ Kiếm lên, vô vàn tia sáng bay lên. “Thiên Gia Thập Tự Trảm!”
Ông ta gầm lên rồi khua múa kiếm, từng đường kiếm chữ thập xuất hiện trước mặt.
Chém! Vút... Đường kiếm chữ thập như ánh sáng của linh hồn lao thẳng tới chỗ Mục Vỹ.
Đường kiếm ấy tới gần, nhưng bây giờ không có cao thủ nào của nhà họ Mục đến giúp Mục Vỹ cả.
Lúc này, trong đầu Mục Vỹ nảy ra một suy nghĩ. Hắn đã sống lại thì sao có thể chết ở chỗ này được.
Nhưng khi Mục Vỹ vừa đưa ra một quyết định còn chưa kịp suy nghĩ kỹ càng thì phụt một tiếng, máu tươi bắn ra rồi phun hết lên người hắn.
Đường kiếm chữ thập ấy đã đâm vào một người khác, là người đã xông tới chỗ Mục Vỹ, máu tươi trên cơ thể người đó dính hết lên người Mục Vỹ.
“Không!”
Trông thấy cảnh tượng này, Mục Vỹ gầm lên khi thấy một gương mặt quen thuộc.
“Cô đang làm gì thế hả? Tiêu Doãn Nhi, cô làm gì vậy?”
“Mục Vỹ ta sống hay chết không liên quan đến cô, tại sao cô lại đỡ hộ ta? Tại sao?”
“Ta và cô không có quan hệ gì cả, cô làm thế này là ngu ngốc!”
Tiêu Doãn Nhi đã dùng cơ thể
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/muc-than/3644725/chuong-351.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.