"Khoan đã! Khoan đã Li thúc!", Mục Vỹ hơi hoang mang.
"Thúc nói... mẹ ta còn sống ư?”
"Chủ nhân vẫn chưa chết, đây cũng là nguyên nhân vì sao ta luôn ở nhà họ Mục. Ta muốn nhìn thiếu chủ từng bước trưởng thành. Nếu như thiếu chủ là người tầm thường, không có năng lực gì thì cả đời lão sẽ không nói ra chuyện này. Nhưng nếu thiếu chủ mưu lược kiệt xuất, ta sẽ nói cho thiếu chủ biết".
Câu nói của Mục Li quá hiển nhiên rồi. Suốt mười chín năm qua, Mục Vỹ không khác gì một đứa ngu dại nên Mục Li cũng không định nói cho hắn biết chuyện này.
Mục Vỹ nhìn Mục Thanh Vũ bên trên, đột nhiên thấy mũi có chút ê ẩm.
Nam nhân này một mình chèo chống cả gia tộc đã không đơn giản rồi, không ngờ ông ấy còn có một chuyện tình như thế.
"Ta biết rồi, Li thúc đừng lo, ta sẽ không chết đâu!"
Mục Vỹ cười sảng khoái đáp: "Một ngày nào đó, ta sẽ tìm được mẫu thân để gia đình được đoàn tụ, nhưng giờ không phải lúc để nói chuyện này".
"Thế thì tốt!" Mục Li gật đầu, xoay người muốn rời đi. Vù...
Nhưng ngay lúc đó, một tiếng kêu xé gió vang lên, một xúc tu màu đỏ sãm từ trong bầy linh thú bay tới như một tia chớp đỏ.
"Phập" một tiếng.
Sợi xúc tu đó đâm vào ngực Mục Li, máu tươi phun ra, nó lại rút về để lại một lỗ máu ở ngực Mục Li.
"Li thúc..." Việc này xảy ra cực kỳ nhanh chóng, Mục Vỹ không hề
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/muc-than/3644728/chuong-354.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.