Trông thấy cảnh này, các học trò đã không kìm được mà bật khóc. “Khóc lóc nỗi gì!”
Thấy thế, Mặc Dương quát: “Là võ giả mà lúc nào cũng muốn dựa giãm vào. người khác thì cả đời cũng không khá lên được đâu!”
“Thầy Mục cũng bỏ rơi các ngươi rồi còn gì?”
Một học trò không nhịn được phản bác lại.
Nghe thấy thế, nhóm Mặc Dương, Mục Phong Hành bật cười. Bỏ rơi ư?
Nếu Mục Vỹ có thể làm như vậy thì lớp chín bọn họ đã không được như ngày hôm nay!
“Giết!” Mặc Dương khế hô lên, sau đó ra sức lao lên mặc kệ thương tích trên người. Bụp bụp...
Ở một phía xa, khi Khô Du Chá và Tiêu Bất Ngữ vừa chạy được khoảng mấy trăm mét thì đã bị hai con linh thú cấu xé, cơ thể họ be bét máu.
Cảnh tượng này khiến ai nấy đều như phát điên!
“Mọi người đừng hoảng sợ, chưa đi đến cuối thì không được bỏ cuộc, biết đâu có kỳ tích thì sao!”
Với cương vị là đặc sứ, Y Chiêm Long không ngừng an ủi mọi người. Chuyện đã ra nông nỗi này, nếu không có niềm tin thì mới hoàn toàn sụp đổ. Kỳ tích?
Lấy đâu ra kỳ tích chứ!
Thấy làn sóng linh thú đã hoàn toàn áp đảo, Y Chiêm Long sa sầm mặt rồi lùi về phía hơn mấy trăm người còn lại.
Phập!
Y Chiêm Long cắn vào đầu ngón tay mình, máu tươi chảy ra, gã không nhịn được khẽ kêu lên một tiếng.
“Vạn Quỷ Toả Linh Trận!” ` Chiêm Long khẽ hô lên, mười đầu
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/muc-than/3629928/chuong-344.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.