Hôm nay Cổ Tâm Nhã đến gặp cậu ta để kể nỗi khổ của mình nhưng bị Khổng Kiệt tình cờ phát hiện. Gã không nói lấy một lời thuận tai nào, cứ thế ra tay giết người.
Từ khi có được tư cách là đệ tử có tên trên long bảng, Khổng Kiệt không còn xem nội quy của học viện ra gì nữa.
"Mục Phong Hành, hôm nay ta đánh gãy hai tay ngươi thôi đã là nhân từ rồi đấy. Nói cho ngươi nghe, nữ nhân ngươi quý trọng chỉ là món đồ chơi của ta thôi. Chơi chán rồi, ta có thể vứt bỏ, ném cho người khác chơi. Tâm trạng của ngươi đang thế nào, nói cho ta nghe xem?”
Phù phù...
Mục Phong Hành thở hổn hển, máu trong miệng chảy xuống. Mục Vỹ đang đi đến khu phòng học ở dưới thì bị một giọt máu nhỏ lên má.
"Máu..."
Hắn lau vết máu trên mặt rồi khế mỉm cười: "Xem ra hôm nay phải đổ máu rồi". Dứt lời, Mục Vỹ tung người bay thẳng lên lầu trên. Vù... Tiếng kêu xé gió vang lên, Mục Vỹ đã đứng trước cửa phòng học lớp chín. "Thầy Mục!" "Thầy Mục!”
Thấy Mục Vỹ xuất hiện, cả lớp chín xôn xao tiếng thét đây căm phần.
Họ cực kỳ phẫn nộ nhưng lại không thể làm gì, thực lực không cao mà ra ngoài chỉ là chịu chết mà thôi, chưa kể họ vốn không đi ra ngoài được.
"Ối chà chà, ngươi là Mục Vỹ đấy à?" Khổng Kiệt thấy Mục Vỹ đã đến thì cười đểu cáng.
"Ta còn tưởng là có ba đầu sáu tay cơ, hóa ra cũng một cái
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/muc-than/3617445/chuong-323.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.