Mục Vỹ thật sự lĩnh ngộ được rất nhiều thứ sau khi luyện lại những cảnh giới từng đi qua ở kiếp trước một lần nữa.
Tâm trí và thể xác hòa làm một, Mục Vỹ muốn thử đột phá lại lần nữa. Mưa bão đang đến, hắn chỉ có thể dựa vào bản thân thôi.
Chân nguyên quy vị, khí hải quy nhất. Mọi suy nghĩ của Mục Vỹ lại chìm vào. trong Tru Tiên Đồ.
Lần này, Mục Vỹ muốn thử đột phá tầng thứ sáu rồi lấy đà hoàn toàn mở ra huyệt Thần Khuyết của tầng thứ bảy, sau đó dùng chân nguyên lưu thông đan điền để chân nguyên trở nên hùng hậu hơn.
Từng giây từng phút trôi qua.
Vù vù...
Bất chợt có tiếng động như thứ gì nứt vỏ vang lên trong người làm cho Mục. Vỹ giật cả mình.
Nhưng ngay sau đó, chân nguyên đang lưu thông trong cơ thể đột nhiên cuộn trào lên, dường như tất cả đều đang quay trở về vị trí cũ.
Vị trí cũ ấy chính là đan điền.
Vù vù...
Rồi chân nguyên lại tiếp tục vận chuyển trong người Mục Vỹ. Lần này, âm thanh vù vù xuất phát từ trong Tru Tiên Đồ chứ không còn từ trong cơ thể hắn nữa.
Không gian thần bí của Tru Tiên Đồ lại mở ra!
Thấy Tru Tiên Đồ mở ra, đôi mắt Mục Vỹ sáng bừng như trộm mộ thấy kho. báu.
Mà quả thật Tru Tiên Đồ là kho báu rồi gì nữa. Nó chính là một kho tàng động thiên cất chứa những thứ không gì quý giá bằng.
Sau khi vào trong động thiên thần bí của Tru Tiên Đồ, ý niệm của Mục Vỹ lan tỏa khắp động thiên nhìn những quầng sáng bí ẩn lơ lửng đằng kia.
Toàn bộ những gì trong đây đều là võ kỹ, công pháp cao thâm thậm chí còn có cả bảo bối.
Cái nào cũng là tồn tại chí cao vô thượng dù là ở trong đại thế giới Vạn Thiên.
"Sợ là mình không thể đi sâu vào quá lâu với cảnh giới Linh Huyệt tầng thứ bảy, đã mở huyệt Thần Khuyết bây giờ. Nếu không, dù lấy được võ kỹ hay thần binh nào cũng không thể sử dụng, mà chưa chắc đã lấy được nữa".
Mục Vỹ nhìn những đốm sáng, tự nhủ.
"Thử vận may thế nào!"
Mục Vỹ cũng hiểu hiện giờ Tru Tiên Đồ chẳng thèm xảy ra phản ứng với mình, tất cả phải dựa vào cơ may thôi. Hên thì lấy được thứ tốt, xui thì lấy được thứ oái oăm gì cũng nên.
Hắn đưa tay nắm lấy một đốm sáng lớn chừng hạt đậu ở trước mặt.
Đinh...
Một âm thanh vang lên, một môn võ kỹ từ từ hiện ra trong tay Mục Vỹ.
Trông võ kỹ này cũ kỹ như có từ xa xưa, chữ viết không còn rõ nữa.
Không thấy được tên Mục Vỹ bèn mở cuốn võ kỹ ra, may thay bên trong vẫn lành lặn.
"Phá Hư Chỉ! Nhất chỉ bình sơn nhạc, nhị chỉ chấn vạn tà, tam chỉ định càn khôn!"
Môn võ kỹ này tên là Phá Hư Chỉ, nghe ngầu đấy, nhưng thực tế thế nào thì Mục Vỹ chưa biết.
Có điều hắn vẫn rất tin tưởng vào Phá Hư Chỉ vì đã có tiền lệ là Vô Tâm Kiếm Phổ rồi.
"Tru Tiên Đồ chưa đẩy mình ra ngoài, xem ra còn chọn được một lần nữa!"
Mục Vỹ không do dự vươn tay đến.
Ấm...
Nhưng lần này, Mục Vỹ vừa bắt được một đốm sáng thì nó chợt nổ tung, sau đó một tia sáng tím bay vào ngực hắn.
Luồng sáng tím đó khắc vào ngực hắn một ấn ký màu tím.
Mục Vỹ cúi đầu nhìn bỗng thấy trên ngực mình có thêm một dấu ấn màu tím, nhưng dấu ấn ấy trông chẳng có gì đặc biệt như chỉ để trang trí vậy.
Ấn ký màu tím vừa được khắc lên người, Mục Vỹ thấy một đốm sáng nâng mình lên, ý niệm bị cưỡng ép rời khỏi không gian.
"Chỉ lấy được mỗi Phá Hư Chỉ và dấu ấn màu tím không biết để làm gì này thôi, nhưng vậy cũng được rồi. Phá Hư Chỉ nghe ngầu ghê, không biết tác dụng thế nào”.
Mục Vỹ nghĩ đến đây là muốn bắt tay vào tu luyện Phá Hư Chỉ ngay.
"Phá Hư Chỉ nghĩa là ngưng tụ chân nguyên toàn thân ở đầu ngón tay rồi dùng lực đè nén bốc phát mạnh mẽ đến cực điểm, tụ chân nguyên lại tại một điểm rồi bộc phát. Giống phá rồi lập nhỉ, chẳng qua làm cái này mà không cẩn thận là nổ luôn cả ngón tay".
Đọc xong lời giới thiệu của Phá Hư Chỉ, Mục Vỹ thấy hơi đau đầu.
Mỗi một môn võ kỹ và công pháp trong Tru Tiên Đồ nghe tên đều thấy rất uy lực và mạnh, nhưng đồng thời nó cũng có yêu cầu rất khắt khe đối với thể chất của võ giả.
Mục Vỹ liên tục thử nghiệm suốt một đêm mà vẫn không thu hoạch được gì.
"Biết ngay mà, khó như khi tu luyện Vô Tâm Kiếm Phổ vậy!"
Mục Vỹ tin chắc rằng mình có thể một sớm một chiều tu luyện thành công bất kỳ một võ kỹ nào trong đế quốc Nam Vân hiện nay, nhưng nếu đó là võ kỹ trong ru Tiên Đồ thì khó mà đoán được.
Đến sáng, mọi người thức dậy, trở lại học viện Thất Hiền.
Nhưng Mục Vỹ và những người khác vừa bước vào học viện thì cảm giác được học viện hôm nay hoàn toàn khác trước đó.
Người nào người nấy đều đi băng băng, dường như đã có chuyện lớn nào xảy ra.
"Thầy Mục, mọi người về rồi!"
Bọn Gổ Vũ Phàm, Lăng Vũ Nguyệt đi tới, trên mặt họ đầy vẻ lo lắng.
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải. Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]