"Cái gì!"
La Phù thấy Mục Vỹ giết bốn tên võ giả thấp nhất là cảnh giới Linh Huyệt tầng thứ năm chỉ bằng một nhát kiếm cũng há hốc mồm.
Lế nào ông ta phải tự ra tay?
"Mục Vỹ, ngươi phản rồi đúng không? Từ hôm nay, ngươi không được phép ở lại Lôi Phong Viện nữa!"
"Vậy luôn? Có giỏi thì tự bắt ta đi!"
Kiếm Thanh Giao trong tay Mục Vỹ đã thành một đống sắt sứt mẻ, nhưng chính thanh kiếm ấy lại khiến cho những kẻ mặc đồ đen khác sợ hãi, không dám tiến lên nửa bước."
"Ngươi..."
"Lớp chín cao cấp, các ngươi cứ đứng đấy nhìn thầy Mục của mình bị vây bắt àm
Một tiếng thét thình lình vang lên giữa đám đông. Là Tiêu Khánh Dư!
Tiêu Khánh Dư chợt đứng dậy. Nhìn cậu ấy từ trên xuống dưới mà xem, nào còn có vẻ hấp hối vì thương thế quá nặng như vừa rồi.
Niệm Linh Quan đang đứng đợi cũng ngạc nhiên quá đỗi, há hốc mồm.
"Dư Nhi, con..."
"Con không sao đâu mẹ, ngược lại còn khỏe như vâm ấy chứ!”
"Ơ, con... Linh Huyệt tầng thứ năm..."
"Vâng, con thánh thú bướng bỉnh kia đã bị con xử đẹp rồi ạ! Từ hôm nay trở đỉ, mạng sống của con thuộc về thầy Mục, nếu không nhờ thầy thì giờ con vẫn là một đứa khù khờ chứ nào có thể sống thoải mái được như bây giờ".
Tiêu Khánh Dư cười sung sướng, đi đến phía trước Mục Vỹ.
"Mặc Dương, Mục Phong Hành, sao các ngươi còn đứng đó? Khi nào tu vi ta cao hơn
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/muc-than/3614510/chuong-317.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.