Nhưng khi thấy đại sư Hồng Trần xuất hiện, mọi người càng thấy tò mò hơn, vì ban nấy bọn họ đã nghe thấy rõ mười mươi lời nói của Mục Thanh Vũ.
Song đại sư Hồng Trần mới là viện trưởng, nếu có sa thải một viện phó thì cũng chưa tới lượt Mục Thanh Vũ quyết định.
Bọn họ muốn xem đại sư Hồng Trần sẽ giải quyết thế nào.
“Viện trưởng đại nhân, xin cứu mạng!”
Thấy Hồng Trần tới, La Phù vội gào lên như túm được cái phao cứu sinh: “Viện trưởng đại nhân, cứu ta với. Ta chỉ xử lý công việc theo quy tắc thôi, nhưng trưởng tộc Mục lại...”
“Lại làm sao?”
Hồng Trần nhíu mày, không nhịn được quát.
Ông ấy là viện trưởng của Lôi Phong Viện, đồng thời còn là một thầy luyện huyền khí cực phẩm, điều ông ấy ghét nhất là có thế lực tranh chấp trong học viện.
Nhưng những tranh chấp này lại xảy ra thường xuyên.
“Ta.."
Nói rồi, La Phù cúi đầu xuống, tỏ vẻ oan ức.
Thấy vậy, Mục Vỹ chỉ muốn bật cười.
Là một viện phó mà La Phù lại bày ra cái vẻ mặt đáng xấu hổ đó.
“Viện trưởng Hồng Trần, Mục Vỹ là thiếu trưởng tộc của nhà họ Mục ta, đến Lôi Phong Viện làm thầy giáo. Ta nghĩ nếu nó làm trái quy tắc thì phải bị phạt, nhưng nếu Vỹ Nhi bị đối xử bất công thì người làm cha như ta đương nhiên không thể ngoảnh mặt làm ngơ”.
Mục Thanh Vũ cũng không muốn dài dòng.
Ngày trước, Mục Vỹ như thế nào thì ông ấy không
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/muc-than/3614512/chuong-318.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.