“Hừ!"
Thiệu Minh nhìn sáu người xung quanh, biết mình ám sát thất bại, hừ lạnh quay người định rời đi.
“Chạy đi đâu?"
Hàn Canh lạnh giọng quát. Đêm nay đến lượt y canh gác lại phát hiện ra thích khách, nếu không bắt được thì giọt linh dịch mới dùng ban ngày chẳng còn ý nghĩa gì.
Cùng lúc đó, năm người khác cũng ồn Thiệu Minh vào giữa.
Đối mặt với sáu võ giả cùng cảnh giới Linh Huyệt, thậm chí còn có người mạnh hơn mình, sao Thiệu Minh có thể đấu lại được? Hắn ta vừa mới ra tay phản kháng đã rơi vào thế yếu.
“Dừng tay!”
Đúng lúc này, một tiếng quát lớn vang lên. Mục Vỹ mở cửa đi ra.
“Mục Vỹ!”
“Thiệu Minh!"
Nghe thấy giọng nói của người áo đen, Mục Vỹ cười giễu cợt: “Không biết nên nói là ngươi can đam có thừa hay là quá ngu xuẩn, dám tới nhà họ Mục ám sát ta, ha ha ha..."
“Hữ, vậy thì đã sao? Hôm nay bại lộ là do ta suy nghĩ không cẩn thận. Ta đã đột phá cảnh giới Linh Huyệt tăng thứ nhất. Ngươi không còn là đối thủ của ta nữa rồi, nếu đấu tay đôi, ta muốn giết ngươi dễ như giết một con chó!”
"Ồ? Ta biết ngươi đang khích tướng ta. Cách làm này rất ngu xuẩn, nhưng nếu cứ bắt ngươi thế này chắc chẩn ngươi sẽ không cam lòng. Đấu tay đôi đúng không? Tới đi!”
“Thiếu trưởng tộc!”
“Thiếu trưởng tộc!"
Nghe thấy Mục Vỹ đồng ý, đám người Hàn Canh lo lắng hô lên.
Dù sao Thiệu Minh cũng đã
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/muc-than/3541502/chuong-151.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.