Chương trước
Chương sau
Cơ hội?

Cơ hội gì?

“Mọi người hãy nghe ta nói. Ta có được một ít thuốc thần. Chỉ căn mọi người luyện hoá là có thể cải tạo tư chất. Bắt đầu từ bây giờ, từng người đi vào!"

Mục Vỹ nói xong liền đi vào phòng.

“Thuốc thần nâng cao tư chất? Không phải chứ? Chuyện tốt như vậy mà thiếu trưởng tộc lại không có bất kỳ điều kiện nào sao?”

“Chỉ cần mở miệng hứa hẹn tận tâm bảo vệ nhà họ Mục, không có bất kỳ trói buộc nào khác sao?"

“Rốt cuộc là cơ hội gì? Là thuốc thần gì?”

“Chắc là thiếu trưởng tộc đang nói đùa thôi!”

Bọn họ là hộ vệ được trả thù lao đế bảo vệ nhà họ Mục. Nhưng vào lúc nguy hiểm tính mạng, có ai không có ý đồ riêng cơ chứ?

Đây cũng là căn bệnh chung của tất cả các gia tộc lớn.

Hộ vệ khác họ đều không có khả năng hết lòng bảo vệ gia tộc, chỉ có thể dùng thực lực võ thuật mạnh mẽ để trấn áp, hoặc là dùng tiền bạc mua chuộc.

Nhưng Mục Vỹ lại nói không có trói buộc gì khác!

Chuyện tốt như vậy sẽ rơi xuống đầu bọn họ sao?

“Để ta tới trước!"

Sau khi Mục Vỹ vào phòng, một hộ vệ khác họ lập tức hô lên rồi chạy vào theo.

Y muốn xem thử, rốt cuộc chuyện tốt này là thật hay giả.

“Ha ha...”

Chỉ trong chốc lát, trong phòng truyền ra một tiếng cười lớn. Hộ vệ vừa đi vào vui vẻ đi ra.

“Cảnh giới Linh Huyệt tầng thứ nhất. Không ngờ đời này, Hàn Canh ta còn có thể bước vào cảnh giới Linh Huyệt đời thứ nhất”, y sung sướng bật cười.

“Cảnh giới Linh Huyệt tầng thứ nhất? Nói vậy?"

“Đúng đó, Hàn Canh đã kẹt lại ở cảnh giới Tụ Khiếu tầng thứ mười suốt mười năm nay, vậy mà một bước đã đột phá rồi!"

“Chuyện này..."

Mọi người đều khiếp sợ.

Hàn Canh làm hộ vệ của nhà họ Mục đã lâu năm. Suốt mấy năm nay, y vẫn luôn ở cảnh giới tầng thứ mười của thân xác, bị thiên phú hạn chế nên mắc kẹt suốt mười năm, không thế đột phá.

Lần này đột nhiên bước vào cảnh giới Linh Huyệt, có thể nói là một bước lên trời.

Hộ vệ cảnh giới Linh Huyệt trong nhà họ Mục không chỉ được đãi ngộ cao hơn, còn được trưởng tộc coi trọng, càng có thêm nhiều lợi ích.

Đúng là một bước lên trời?

“Ta nữa, ta nữa!”

Thấy cảnh giới của Hàn Canh tăng lên, lập tức có người không nhịn được chạy vợt vào.

Nửa ngày sau, trong sân vẫn còn hơn mười người đứng chờ. Chỉ là giờ phút này, vẻ mặt của họ khác hẳn vẻ nghỉ hoặc lúc trước.

Hưng phấn!

Trong mắt mỗi người đều toát lên vẻ hưng phấn và cưỡng nhiệt không thể khống chế.

“Bây giờ chắc là mọi người không nghĩ ngờ lời ta nói nữa!", Mục Vỹ bật cười lên tiếng: “Nghĩa phụ của †a đã hấp thụ giọt linh dịch này nên các ngươi cứu yên tâm. Trong đó không có chiêu trò gì đâu, hơn nữa ta cũng không cần cầu xin các người điều gì. Trước đây như thế nào thì sau này vẫn vậy, ta sẽ không trói buộc điều gì"

Nơi đây bỗng trở nên hỗn loạn.

Lời Mục Vỹ vừa nói chính là một viên thuốc an thần.

Thực ra trong nhà họ Mục, các hộ vệ khác họ đều bị cô lập. Bọn họ không ngờ Mục Vỹ lại chịu cho mình dùng loại thuốc thần kỳ này.

“Thiếu trưởng tộc, Hàn Canh ta không muốn nghe mấy lời này của cậu nữa. Ta là người thô kệch, chỉ biết luyện võ. Ta ở nhà họ Mục mười mấy năm rồi, nhà họ Mục cũng là nhà của ta. Nếu kẻ nào dám xâm phạm nhà họ Mục, xâm phạm thiếu trưởng tộc, ta tuyệt đối sẽ xông lên đầu tiên, che chắn cho cậu!”

“Đúng, chúng ta đã ở nhà họ Mục hơn chục năm nay, nhà họ Mục chính là nhà của chúng ta. Trưởng tộc còn tìm vợ cho chúng ta!"

"Phải đó. Trưởng tộc và thiếu tưởng tộc đối với chúng ta như vậy, chúng ta cũng không thế làm chuyện gì có lỗi với nhà họ Mục. Nếu không sẽ không thể tịnh tâm luyện võ.”

Đám hộ vệ nghe Mục Vỹ nói xong đều nhao nhao lên tiếng.

Thấy bọn họ đồng lòng tỏ thái độ, Mục Vỹ chỉ cười không nói.

Hắn biết dù có giúp tất cả mọi người tiến vào được mười tầng cảnh giới của Linh Huyệt, trong số đó chắc chắn sẽ có một số người còn ý đồ riêng.

Hắn chỉ cần đa số mọi người trung thành với nhà họ Mục là đủ.

Cùng lúc đó ở nhà họ Điêu.

Thiệu Danh Ngự dẫn theo một vài võ giả, thầy luyện đan và thầy luyện của Thánh Đan Tông ở lại nhà họ Điêu.

Hiện giờ, trong một căn phòng tại nhà họ Điêu, toàn thân Thiệu Minh sưng đỏ, run lẩy bẩy mãi mới bình tĩnh lại được.

“Cảnh giới Linh Huyệt tăng thứ nhất đả thông huyệt Hợp Cốc ở hai tay, sức mạnh tăng vọt. Lần này ta nhất định phải tiễn Mục Vỹ xuống suối vàng!”

Giọng nói âm trầm vang lên. Thiệu Minh mặc một bộ quần áo màu đen, lặng lẽ rời đi

Màn đêm buông xuống. Trong nhà họ Mục đèn đuốc sáng trưng.

Một bóng người lẳng lặng trốn tránh hộ vệ đột nhập vào nhà họ Mục.

“Chắc là nơi này!"

Hai mắt Thiệu Minh sáng rực nhìn vào toà nhà trước mắt, bay thẳng về phía đình viện.

“Kẻ nào?"

Đột nhiên vang lên một tiếng quát lớn.

Ngay sau đó, sáu bóng người bay ra, tốc độ quá nhanh khiến Thiệu Minh không kịp trở tay.

“Có thích khách!”

Thiệu Minh chưa kịp phản kháng đã bị sáu hộ vệ bao vây ở giữa.

Một tiếng hô vang, toàn bộ nhà họ Mục đều rầm rầm.

Thiệu Minh lấy lại tinh thần nhìn quanh, ngây người phát hiện hầu như sáu người đang bao vây mình đều có cảnh giới Linh Huyệt, thậm chí còn có võ giả cảnh giới Linh Huyệt tầng thứ hai

Từ khi nào hộ vệ nhà họ Mục lại mạnh như vậy?

“Ngươi là ai?”

Hàn Canh lạnh lùng quát, nhìn chằm chằm người áo đen trước mắt.

Trùng hợp đêm nay đến lượt y canh gác. Mấy ngày này, trưởng tộc cũng dặn dò y để ý chỗ của thiếu trưởng tộc, phòng người có kẻ xấu đột nhập.

Nào ngờ thật sự có người muốn hại thiếu trưởng tộc.
Chương trước
Chương sau
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải.
Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]

Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư

Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.