Mấy tháng cuộc sống ở đại học làm tôi dần nhận ra, tuy rằng sinh viên chỉ cao hơn học sinh một bậc, nhưng trong nháy mắt chúng tôi bắt đầu trưởng thành hơn. Có lẽ phải nói là ứng xử khôn khéo. Tôi và những sinh viên khác đều ý thức được sự cạnh tranh tàn khốc trong ngành, dù sao những người có thể kiên trì đi đến cuối cùng, có thể làm một người chơi vĩ cầm chuyên nghiệp như nguyện vọng cũng không phải nhiều. Tận mắt chứng kiến rất nhiều đàn anh đàn chị xuất sắc bất đắc dĩ phải chuyển nghề, vì khả năng hữu hạn của chính mình trong giới nhạc đàn vô số tài năng, chúng tôi học được phải biết trong lòng thế này nhưng ngoài mặt thế kia. Trong tiết học biễu diễn, chúng tôi ghi chép sai sót của người khác xuống nhạc phổ, nhưng ngoài mặt lại tỏ vẻ khen ngợi đối phương, sau đó lưu bản ghi chép này để tham khảo. Đây là ích kỷ do hoàn cảnh thúc đẩy, cũng là bản tính thể hiện tình thế bắt buộc.
Bởi thế, khi Tề Ca đem cuốn nhạc phổ ghi chép sai sót của tôi cho tôi xem, tâm tình tôi thực phức tạp, cũng xen lẫn cảm kích. Để báo đáp, tôi chỉ ra những lỗi hắn phạm phải khi diễn tấu. Lại nói tiếp, tuy rằng giống như rất cao thượng nhưng cũng là sự thật, tinh thần hữu nghị của chúng tôi được hình thành dựa trên sự đóng góp, phê bình lẫn nhau. Bắt đầu từ lúc đó, chúng tôi thường xuyên cùng luyện đàn, nếu phòng tập đàn hết chỗ, tôi sẽ dẫn Tề Ca đến nhà mình. Dù sao ba
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/muc-than-dich-ngo-hau/134705/chuong-2.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.