Tôi gọi là Vu Tiệp, tên này là do cha tôi đặt. Ông nói, lúc ông lần đầu tiên ở bệnh viện phụ sản nhìn thấy tôi, tôi vừa thiêm thiếp đi vào giấc ngủ sau trận quấy khóc dữ dội, một hàng lông mi dày rũ xuống một giọt nước mắt, trong đầu ông thoáng hiện lên câu ―Lệ doanh vu tiệp‖. Vì thế, Vu Tiệp trở thành tên của tôi.
Trước năm 18 tuổi, thế giới của tôi chỉ có đàn vĩ cầm và nhạc giao hưởng, đại đa số thời gian gắn liền với những giờ luyện tập các tác phẩm của Kayser (Keinrich Ernst Kayser),Sevcik (Ottokar Sevcik),Mazas (Jacques Fereol Mazas) và《42 Études ou Caprices》của Kreutze (Rodolphe Kreutze). Ba mẹ tôi làm việc ở bộ phận truyền tin trong cơ quan trực thuộc chính quyền trung ương, còn trang thiết bị trong khu ký túc xá mà tôi ở khá hoàn hảo, trước cửa có bảo an mang súng đứng canh, ba mẹ tôi an tâm để tôi ở lại thành lũy an toàn này, tự mình chuyên tâm vào sự nghiệp. Tôi cũng là một đứa nhỏ khiến người khác hài lòng, từ bé liền bắt đầu cuộc sống tự lập và có quy luật, đúng giờ đến trường, tự giác tự nguyện luyện đàn, nghe băng ghi âm diễn tấu…… Không thấy chán ghét cũng như không thấy nó là gánh nặng.
Khi tôi bắt đầu tập bản《Caprice no.24》của Paganini thì tôi tốt nghiệp trung học, trở thành sinh viên năm nhất chuyên ngành vĩ cầm thuộc khoa giao hưởng của học viện âm nhạc.
Tất cả, đều theo lẽ thường phải làm. Tất cả, đều được tôi đoán trước.
Mãi đến khi vào học viện âm nhạc, mãi đến khi người nọ
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/muc-than-dich-ngo-hau/134704/chuong-1.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.