Chương trước
Chương sau
Mộc Dao mỉm cười với đám người mặc đồ trắng bên ngoài, phất tay nhẹ thu kết giới lại, đến lúc này Nguyên mới nhận ra kết giới vừa rồi không những cách không gian mà còn có cả tác dụng cách âm thanh.

Bằng chứng là vừa thu kết giới lại thì tiếng xì xào của những người dân bên ngoài bắt đầu lọt vào.

Thảo Nguyên đúng là hết chỗ nói rồi, mình liều mạng ngăn con sâu gớm ghiếc đó lại để nó không hại tới những người xung quanh, thế mà những người xung quanh vẫn còn có gan chạy ra hóng hớt. Là bọn họ tự tin mình sẽ không có việc gì, hay là tại mình biểu hiện ra quá mức mạnh mẽ nên bọn họ nghĩ rằng 3 cô gái sẽ giết được con Cuốn Chiếu to đùng đó vậy.

Dù là vì lý do gì thì cái kết giới này của Mộc Dao dựng lên quá đúng lúc đúng chỗ.

“Đội trưởng Ngọc! Thật lâu không thấy mặt dạo này vẫn khỏe chứ? Có còn mộng du đi nhặt đá dạo nữa không nha?” Mộc Dao cười giả lả vỗ vai người áo trắng đi đầu.

Ngân Hà thề cô có thể thấy người áo trắng này hơi lảo đảo một chút.

“Chị Dao”Thanh niên áo trắng rất nề nếp cúi đầu chào.

“Rồi rồi không chọc cậu nữa, đi lên giải quyết dùm tôi con sâu hôi hám trên đó đi, mỗi lần gặp cậu đều đụng phải những thứ kì cục, thật chẳng hiểu ra làm sao.” Mộc Dao vỗ vỗ người thanh niên rồi bước đi.

“Chị có biết gì về con Cuốn Chiếu này không?” Người thanh niên hỏi với theo.

Mộc Dao lắc đầu, chỉ về phía sau lưng, rồi nói: “Tôi không biết tại sao nó lại chạy ra khỏi Kết giới ma lạc vào đây, nhưng tôi biết nó đi theo mùi tới đây, còn mùi thì ở dưới chân cậu đấy.”

Sau đấy cô không nói gì nữa bắt đầu đi về, Thảo Nguyên và Ngân Hà đều im lặng chạy theo cô.

Đoàn người áo trắng cũng không giữ cô lại mà bắt đầu tiến trình dọn dẹp, một nhóm lên tầng thượng, một nhóm xuống tầng hầm, còn việc tìm thấy cái gì thì không phải vấn đề của cô.

“Cô quen với người của Hội Linh Quang? Còn nữa, Hội Vệ Sinh Đường Phố mới đúng là tên của mấy người đó đấy, lần nào cũng quét sạch sành sanh chẳng để lại một hạt bụi, đã vậy quét bụi còn thích mặc đồ trắng, chả hiểu ra làm sao…” Thảo Nguyên tiếp tục lèm bèm.

Mộc Dao vỗ vai Thảo Nguyên hai cái, sau đó quay sang hỏi Ngân Hà: “Hà biết đường đến khu A không? Nhà của chúng ta tạm thời ở đó. Chỗ này thay đổi hơi nhiều tôi không nhớ đường lắm.”

Ngân Hà nghiêng đầu: “Theo tôi.”

Thành Minh Di nằm ở vị trí trung tâm của Mục Châu, bốn phía đều được bao bọc bởi những vùng đất khác nhau. Kết giới ma lại chỉ xuất hiện tại nơi giao nhau của 5 vùng đất này, nên mỗi 300 năm trôi qua, 5 tổ chức lớn của 5 vùng lại thiết lập những khu vành đai tập trung nằm giữa kết giới ma, thành Minh Di và nơi giáp ranh còn lại.

Mà năm nay chính là Vực Sương Mù.

Khu vành đai bên phía Vực Sương Mù gọi là khu B, khu còn lại bên thành Minh Di gọi là khu A. Nơi mà Mộc Dao được phân đến là căn số 17 khu A phía thành Bắc, ngay đối diện với nơi kết giới ma được dự đoán sẽ mở ra vào năm nay.

Lại nói đến cơ sở phân chia cấp bậc đội ngũ, toàn bộ Mục Châu đều dựa theo thang đo nguyên tố để xác định cấp bậc của từng cá nhân, sau đó tập hợp một đội ngũ gồm 5 người có cấp độ giống nhau vào chung một tổ.

Khi Mộc Dao đăng ký vừa vặn là sau 4 người có cùng cấp độ với cô, nên thật bi thôi làm sao cô lại thành đội trưởng.

Vì trước đây đã có trường hợp rất nhiều nhóm đánh nhau loạn xạ chỉ vì không biết ai sẽ làm đội trưởng, nên một trong những người sáng lập của Học Viện Minh Chí đã đưa ra luật ai là người cuối cùng vào đội sẽ phải làm đội trưởng.

Đúng vậy, là bắt buộc đó.

Chứ thật ra Mộc Dao cũng không thích làm cái chức mệt người mệt não này cho lắm.

Mộc Dao là trận pháp sư cấp 10, Thảo Nguyên là chiến binh hệ hỏa cấp 10, Ngân Hà là pháp sư hệ thủy cấp 10, còn hai người còn lại chắc hẳn cũng là cấp 10, còn nguyên tố gì thì vẫn chưa biết được.

Mục Châu là một vùng đất rộng lớn, và cùng với sự rộng lớn của nó chính là sự khác biệt trong các cách vận dụng nguyên tố. Hiện tại Mục Châu có rất nhiều nghề nghiệp khác nhau, ngoại trừ những nghề nghiệp phổ thông như chiến sĩ, pháp sư, cung thủ thì còn những nghề nghiệp khác như triệu thú sư, dược sư, y sư, khan hiếm hơn nữa là rèn khí sư và trận pháp sư.

Mặc kệ nghề nghiệp khác nhau như thế nào, mức đánh giá dành cho một cá nhân chỉ dựa vào mức độ nguyên tố.

Ở Mục Châu có một loại đá có thể đánh giá mức độ nguyên tố của một người chỉ bằng cách chạm vào, khi nãy sau khi đăng ký Mộc Dao đã được đưa một tấm thẻ bài, nguyên liệu chính của thẻ bài đó chính là loại đá kể trên. Nên hầu như những người đến đăng lý chỉ cần nhận thẻ bài và thông tin trên đó là đã có thể tìm được đội ngũ của mình.

Cấp độ nguyên tố cao nhất từng được ghi nhận ở Mục Châu là cấp 17, cũng đồng thời trên thẻ bài cao nhất cũng có 17 vạch. Trong tuong lai chắc hẳn số vạch này sẽ tăng lên, nhưng đó là chuyện tương lai, bây giờ cũng chỉ có vỏn vẹn 5 người đạt đến mức 17 mà thôi.

Mà 5 người này, cũng chính là 5 vị có quyền lực cao nhất ở 5 vùng lãnh thổ.
Chương trước
Chương sau
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải.
Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]

Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư

Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.