Yêu một người, có phải là rất đau khổ hay không? Tại sao người ta yêu thì hạnh phúc, nhưng khi ta yêu thì lại ngược lại, toàn nhận phải đắng cay? Tình yêu rất thần kỳ. Nó không giống như tình cảm gần gũi như bạn bè, không thân thiết như gia đình,mà là cảm giác quyến luyến đặc biệt dành cho đối phương. Yêu một người, trái tim tê buốt đến nhói lòng. Hạnh phúc, chỉ đến trong chớp mắt, rồi vụt qua như những cơn gió trời. Nếu như tất cả những gì đã trải qua chỉ là một giấc mộng, vậy tại sao bạn lại cảm thấy trái tim thật đau đớn? Nước mắt, giá như có thể rửa trôi đi mọi ký ức, như thế thật là tốt biết bao nhiêu.
Sẽ không còn đau, sẽ không còn thương, cũng chẳng còn hi vọng. Hạnh phúc đến bất chợt, đi cũng bất chợt, khiến cho ta còn chưa kịp hình dung ra nó có hình dạng gì. Yêu thì như thế nào? Chẳng phải vẫn là sự khổ sở dày vò hay sao? Nhưng tại sao vẫn cứ thế, giống như con thiêu thân điên cuồng, không tìm thấy lối thoát? Phải như thế nào, mọi thứ mới có thể trở nên tốt đẹp hơn? Phải làm như thế nào, cuộc đời này sẽ không còn những dư vị đắng chát? Phải làm sao, tất cả nỗi đau mới hóa cơn ác mộng?