-Lúc trước ta nghĩ chỉ có bản thân là đáng thương nhưng hóa ra ai ai trên thế gian này cũng đều đáng thương.
Y Vân đột nhiên nhớ lại những lời nói của Chu Thiên Lăng lúc chiều thì lên tiếng nói. Đầu cứ tựa lên vai hắn, mắt vẫn nhìn ra bên ngoài sân viện.
-Không đáng thương theo cách này thì đáng thương theo cách khác.
Nói đoạn, Y Vân lại hồi tưởng về những chuyện trước đây. Nàng ngốc đầu dậy, đôi mắt lấp lánh nước nhìn Trấn Định vương.
-Thúc biết không...mọi người ở Đông Hạ nói ta chính là đại phúc tinh nhưng ta lại cảm thấy bản thân chính là sao chổi không hơn không kém.
-Không được nói như vậy.
Nàng cười khẩy một tiếng tự mỉa mai bản thân, lấy hết can đảm để kể cho hắn biết lý do.
-Sáu tuổi thì đệ đệ chết yểu, tám tuổi thì mẫu hậu cũng qua đời. Sau cú sốc đó, ta không mở miệng nói chuyện một câu nào. Ba năm ở cùng cô cô, bà ấy là người ngày đêm chăm sóc cho ta, bà ấy dạy ta vẽ tranh còn dạy đàn cho ta nữa.
-Ngày ta cất tiếng nói cũng là ngày cô cô phải đến Đại Chu. Ta giả vờ vô tư, hời hợt để sống, thực chất thì bản thân lại biết rất nhiều thứ nhưng lại không muốn nói ra.
-Ta thích ngắm tuyết thì cùng một lúc hoàng tổ mẫu và cô cô lại ra đi vào đúng ngay mùa đông tuyết rơi.
Nàng vừa nói vừa nhìn quay sang nhìn hắn, đôi mắt không biết từ bao giờ đã xuất hiện những hạt pha
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/mua-xuan-nam-ay-chang-noi-yeu-ta/2845003/chuong-84.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.