- Có phải anh đánh giá tôi cao quá không...? - Hơi thở Đằng Vân càng thêm gắt gao.
- Tiểu Vân à\, cậu nói cậu thua tôi nhưng thật sự tôi mới là người thua cậu. - Giọng Hồ Quân trở nên trầm đục\, bên dưới càng sâu hơn như muốn chôn vùi tận cùng ở trong Đằng Vân - Tôi yêu cậu tới dường này\, cả đời cũng không thể buông cậu ra!
Mỉm cười trước sự thú nhận ấy, Đằng Vân áp cơ thể nóng hổi ướt át vào người Hồ Quân, nhắm mắt lại hôn anh. Ừ hẳn là thua rồi! Cái khoảnh khắc đầu tiên khi nhìn thấy Đằng Vân năm đó, Hồ Quân đã thua!
Xen lẫn giữa cái nóng bức của buổi trưa yên ả, nhập nhằng trong những đam mê cuồng dại, hai trái tim yêu đương bỏng cháy, có hai người quấn chặt lấy nhau chẳng rời nữa.
***
Trần Thế Ninh khá bất ngờ khi kẻ vào thăm hỏi mình đầu tiên trong trại giam lại là Phong Tĩnh, nhưng sau đó bản thân tự thấy không khó hiểu là bao. Anh từng hãm hại hắn, còn ra tay muốn cướp Lâm Hi, có thể xem hai người chẳng khác gì kẻ thù, nay anh thất thế đi đời nhà ma rồi, dĩ nhiên hắn phải vào xem anh thảm hại thế nào, để còn cười một trận ra trò chứ. Trần Thế Ninh tự mỉa mai, lại nghe Phong Tĩnh hỏi:
- Cảm giác vào tù thế nào?
- Tất nhiên lúc đầu thấy khó chịu lắm\, nhưng qua vài ngày lại quen dần\, chẳng quá tệ.
Phong Tĩnh thầm phục Trần Thế Ninh, tình cảnh này rồi mà còn
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/mua-vo-vo-yeu-cua-chu-tich-ac-ma/2966736/chuong-95.html