Cũng không nằm ngoài dự đoán, Trần Thế Ninh hình như đã thở dài, ngồi thẳng người lên đồng thời cái nhìn cũng sâu thẳm hơn, hệt sắp kể lại câu chuyện đã lâu rồi.
- Lần đầu tôi gặp em không phải lúc vào công ti Lâm Thị\, mà là năm 15 tuổi\, mẹ đưa tôi đến gặp Lâm Văn Lôi\, nói rằng đây chính là ba ruột tôi. Tôi thấy em\, và lúc ấy đâm ra căm ghét vì nghĩ\, đứa chẳng phải con ruột ông ta mà lại sống sung sướng giàu có\, trong khi tôi thì lại sống vất vả nghèo khổ.
- Kể từ sau lần đó\, em biết chứ\, hầu như mỗi ngày tôi đều đến trước biệt thự Lâm gia\, chỉ để quan sát em. Nói ra thì tôi chẳng có tình cảm gì với Lâm Văn Lôi dù là ba ruột\, ngoại trừ việc trách cứ ông ta vô trách nhiệm. Nhưng với em\, thì tôi ghen tị\, một cậu ấm xinh đẹp có cuộc đời như mơ. Kỳ lạ thay\, sau một thời gian quan sát em\, tôi trở nên rung động\, nếu em hỏi lý do thì thực sự cả bản thân tôi cũng không biết. Vừa ghét vừa thích\, thứ cảm xúc quá kỳ quặc.
- Vậy liên quan gì tới ba Phong Tĩnh? - Lâm Hi khó hiểu.
- Từ từ nào... Tôi đã âm thầm bên cạnh em rất nhiều năm sau đó\, tình cảm dành cho em cũng ngày một nhiều\, tới nỗi tôi không khống chế được sự khao khát muốn ở gần em. Nhưng điều cản trợ chính là Lâm Văn Lôi\, ông ta nhận ra tôi\, vì vậy tôi kiên nhẫn chờ đợi tìm ra cách tiếp cận
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/mua-vo-vo-yeu-cua-chu-tich-ac-ma/2966734/chuong-96.html