‘ ...... ’ Giả chết đứng yên.Thời Tất Thanh trí tuệ bỗng dưng được thắp sáng trong phút mốt, có một cách chuyển khó thành dễ, hóa nguy thành an.
Hắn quay ra trách ngược lại hệ thống, nhìn đối phương từ trên xuống dưới rồi mới cắn răng mắng ‘ Cậu không biết xấu hổ cũng biết ý tứ một chút, nhắm mắt lại đi! ’
﹝.....ụa?﹞Thiếu niên ngơ ngác hướng ngón tay chỉ chính mình﹝Tôi làm gì anh??﹞
Thời Tất Thanh thấp giọng, như là khinh khỉnh mà cười, khom người nhặt lên áo ngủ bị hắn cởi ra và vứt đến trên giường, gùi gùi thành một đoàn rồi thẳng tay ném vào mặt Cố Doãn. Thấy được áo ngủ che khuất đi tầm mắt thiếu niên, nhắm thẳng mà bao phủ đi khuôn mặt kia.
Hắn chớp lấy thời cơ này mà mau chóng thay xong phần còn lại, khi đã nhanh tay làm xong, Thời Tất Thanh mới đặt toàn bộ sự chú ý của hắn đến Cố Doãn. Hắn nghĩ nếu hệ thống không sao cả thì xem như đùa nghịch rồi bỏ qua, còn hướng về trường hợp khó hơn.
Thời Tất Thanh nghĩ bản thân lúc đó cần nhún nhường và dỗ dành 0173 nguôi giận.
﹝Cẩu đồ vật!﹞
Hệ thống ý thức Thời Tất Thanh làm gì, hồ ngôn loạn ngữ mắng, bởi vì bị đổ oan mà không kịp phản ứng lại, còn bị chọi đồ. Vẻ mặt không thể tin tưởng được, bực tức kéo xuống chiếc áo của Thời Tất Thanh, cậu cả giận ﹝Anh vu oan ai không biết xấu hổ hả!?﹞
‘ Cậu! ’ Thời Tất Thanh lỡ lời nói mà chưa kịp nghĩ lại.
﹝Anh!﹞Cố Doãn
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/mua-tuyet-tan-uoc-nguyen-dem-sao-sau-mua/3590333/chuong-19.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.