Chính chủ lúc này còn chẳng biết sắp đến bản thân sắp được treo lên trách cứ, hắn lúc này đang rất bận mà mắt to trừng mắt nhỏ đối mắt với Cố Doãn, Thời Tất Thanh trạng thái phải nói là tâm mệt cầm thuốc, toàn thân như có như không nặng nề khí tức bất lực tản mạn ra tứ phía.
Kỳ thật chỉ mình Thời Tất Thanh chịu sự chi phối của cảm xúc không tên, chứ chủ mưu thì....
﹝Hưm?﹞Bị làm sao vậy?
* Cốc cốc!
Tiếng gõ cửa khẽ khàng làm dời đi lực chú ý của thiếu niên, người hầu bên ngoài hỏi vọng vào trong xem ý Thời Tất Thanh hay không ăn sáng, hắn chưa vội đáp lời, nhấc chân đá nhẹ trên đùi của hệ thống, rồi hỏi ‘ Có muốn đi cùng không? ’
‘ Lịch trình của nguyên chủ hôm nay di chuyển từ sớm cho đến tối muộn, nếu cậu còn muốn ngủ thì cứ tự nhiên, tôi sẽ dặn dò người dưới lầu không lên trên này làm phiền cậu ’
Hắn suy nghĩ về vấn đề này khá thấu đáo, tinh tế đánh giá người trước mặt, nhìn xem người bị cưỡng chế gọi tỉnh. Dưới dàn da nhu nhuận như ngọc, quầng thâm mắt ngày một trọng, tiêu cự nơi đáy mắt một chút cũng không sức sống nào mà rũ xuống mi, trống rỗng sắc lam giống vật chết.
﹝Hệ thống không phải người ﹞0173 nói xong lại bất cần ngáp một cái, hơi nước lên men khơi gợi ngứa ý.
Thiếu niên thô lỗ xoa mi mắt, chỉ chính mình mới hiểu biết nhất cơ thể này.
Mỗi giấc ngủ là hình thức hệ
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/mua-tuyet-tan-uoc-nguyen-dem-sao-sau-mua/3590332/chuong-18.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.