Những lời Thành Hưng vừa kế, tuy chỉ có mấy câu nhưng thông tin mà cậu ấy mang lại cho anh cực lớn.
Lớn đến mức, trong thời gian chờ cô tỉnh, anh cứ ngồi nhìn cô rồi ngây ra như tượng. Một pho tượng của một nam nhân si tình có đôi mắt đăm đắm nhìn người con gái mình yêu và nụ cười kéo dài đến tận mang tai vì quá đổi hạnh phúc. 6
Người đến thăm. Rồi người đi.
Là ai?
Họ hỏi gì? Nói gì?
Dù chỉ một xíu thôi cũng không lọt vào tai Trần Khải. (
Anh cứ ôm bàn tay nhỏ áp lên má mình. Ánh mắt mang keo 502 dán chặt vào khuôn mặt Như Ý. Khóe miệng vẽ một đường cong kéo căng hết cỡ. @
Nhìn vẻ mặt chết trân vì hạnh phúc của lão đại, Thành Hưng chỉ biết cười trừ. Anh ấy khom người nhìn bản sao nhí đang bất lực nhìn mẹ mình bị ông chú kia chiếm lấy, dỗ nó: "Oralie, chú bế con đi ăn nha!" (?)
Thăng bé nhìn mẹ mình thêm vài cái. Nhìn ông chú dở hơi, mít ướt còn hơn cả mình kia. Rồi nhìn ông chú đã ủ ấm cho nó gật đầu.
Dù sao theo một người luôn pha trò cho nó vui còn hơn ở đây bị cho ăn 'bơ' ngập mắt.
"Chú ơi, chú tên gì?" Oralie được chú bế lên cao hơn cả đầu chú. Thẳng bé cảm động nên hỏi.
"Chú tên Hưng! Là anh em chiến hữu của cha con!"
Nói vậy sợ thằng bé hiểu nhầm sang tên đàn ông khác, Thành Hưng liền đính chính: "Chiến hữu của ba
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/mua-noel-ve-roi-em-co-biet-khong-/3355572/chuong-50.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.