Sau khi trút cạn tâm tư, bên trong phòng im lặng.
"Con muốn mẹ ôm!" Thằng bé buồn chán bứt mấy sợi tóc của chú.
"Ở." Thành Hưng đưa tay quệt hết nước mắt, bế Oralie vào phòng.
"Như thế này... làm gì còn chỗ trống cho con!" Thành Hưng thu hồi ánh mắt mang đầy ý cười vào lão đại. Rồi nhìn thằng bé với vẻ cảm thông sâu sắc. (6
Nó bặm môi, chau mày rồi trụt xuống khỏi tay chú Hưng, chạy đến kéo lấy vạt áo mẹ: "Mẹ ôm Oralie!"
Như Ý hai tay đang bận ôm vỗ về thằng lớn còn thút thít, cô nhỏ giọng nói với con trai: "Con ngoan lại chú Hưng ôm nha!"
Đôi mắt sư tử con sáng lên. Thằng nhóc không chịu nhường mẹ cho ông chú to xác còn nhõng nhẽo. Nó tìm cách trèo lên giường. Len vào khe hở nhỏ giữa hai người rồi lấn vào trong.
Nỗi lòng dần lắng. Hai trái tim yêu rộn ràng tìm về bên nhau. Đang tận hưởng cái ôm ấm áp cuối mùa đông, Trần Khải và Như Ý buộc miệng cười. 4
Hai người nhìn vào mắt nhau rồi nhìn xuống cục bột mũm mĩm thơm tho. Nó đã xí được chỗ độc quyền. D
"Nhóc, con quá lợi hại!" Trần Khải hôn con một cái rồi dang rộng vòng tay lớn ủ ấm hai mẹ con.
Cảnh bình yên sau cơn bão dữ khiến Thành Hưng và vị bác sĩ vừa đến không nỡ quấy rầy. Ông lặng lẽ nhìn họ, mỉm cười dặn người bên cạnh: "Hết ôm, gọi tôi!"
Tuy nhiên, ông chưa kịp quay lưng, ngoài cửa phòng có tiếng bước chân của
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/mua-noel-ve-roi-em-co-biet-khong-/3355573/chuong-51.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.