Tan trường.
Ở lối xuống cầu thang.
“Anh Khải, em mời anh bữa trưa?” Cô hàng xóm đứng chéo chân, ưỡn bộ ngực bốc lửa, đôi mắt lai tây mơ màng dụ hoặc, chắn bước đi của anh.
Người được mời xơi miễn phí nhìn cũng chẳng thèm nhìn, không chấp hai ngọn núi lửa đang phun trào kia, tránh sang lối khác, đi luôn một lèo.
“Nè…nè…anh như vậy là có ý gì?”
“…” Người đi trưng ra bộ mặt trơ như đá.
“Anh đi ăn với em nha? Em đói mà một mình chán không muốn ăn!”
“…” Khối sắt lạnh vẫn hướng về phía trước.
Cô ta không nản. Người đã chấm lọt mắt nên kiên trì đu bám: “Em biết một chỗ rất ngon! Đi cùng em!” Cô ta mạnh dạn ôm cánh tay nam thần gốc Á ở sát vách tường. Làm bộ vô tình cọ cọ nơi đẫy đà vào cánh tay anh.
Những tưởng người ta khoái. Ai dè…
Đôi chân dài đang sải bước bất chợt dừng lại. Ánh mắt sư tử sắc bén mang thanh trường đao cắm vào hai bàn tay vô phép.
Cô ta thấy rờn rợn nên lặng lẽ thu hồi hai cánh tay. Bởi cô ta có linh cảm chỉ một giây nữa thôi, hai bàn tay mình sẽ lìa khỏi.
Anh đi như một tảng băng trôi trên dòng biển Bắc.
Vừa xấu hổ vừa không cam. Cô ta hét lên sau lưng anh: “Trần…Khải!”
Trần Khải ư?
Lần này cô không hoang tưởng giữa trưa nữa đấy chứ?
Cô luống cuống chạy nhanh theo hướng vừa có tiếng gọi.
Ở lối ra sảnh trường, lần lượt từng tốp,
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/mua-noel-ve-roi-em-co-biet-khong-/3351595/chuong-33.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.