Đối diện với cô đúng là chàng trai của mùa noel năm ấy.
Thật không thể ngờ mà!
Rứt ruột bỏ đi. Cách xa gần mười ngàn kilomet. Ở xứ xở hoa tulip này, cô thế mà gặp lại người tình xưa. Trong đôi mắt cô đong đầy niềm vui lấp lánh. Giọt sầu nhớ mong vỡ òa lăn trên đôi gò má. Cô nhào tới ôm anh. Vùi khuôn mặt vào ngực người ta, tham lam hít hà mùi tháng Ba ong xây mật ngọt. Khóc như những ngày mưa ngâu.
Ngực anh vẫn rộng mà ấm như thuở nào!
Cô ôm siết lấy anh, sụt sịt tỉ tê: “Trần Khải à! Anh có biết là em nhớ anh lắm không? Nhớ nhiều đến mức em không dám nghĩ vì em sợ mình sẽ điên!”
Người được ôm, đôi mắt lộ vẻ miễn cưỡng. Từ trên đỉnh đầu cô, anh thủng thẳng buông lời: “Bà thím à, bà nhận nhầm người rồi. Tôi không phải là trai bao của thím!”
Cái gì? Bà thím á?
Chắc anh giận đây mà!
“Anh gọi em là gì cũng được. Miễn sao không phải là người lạ.” Cô rúc rúc cái đầu thêm vào ngực anh.
Cô muốn dây dưa. Muốn níu giữ mối tình đầu. Mối tình mà cô của tuổi mười tám đã vứt bỏ ra đi.
Còn người mà cô nhẫn tâm đá một phát trở thành người tình cũ lại không hề đoái hoài thương tiếc. Anh hừ lạnh một tiếng rồi nói: “Rất tiếc thưa bà nội, con không có sở thích nhận bừa!” Nói xong, anh đưa tay mạnh mẽ đẩy người vô duyên ra.
Cô không tin mình nhận nhầm nên cứ
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/mua-noel-ve-roi-em-co-biet-khong-/3351596/chuong-34.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.