Hai năm trôi qua.
Tháng Hai.
Đại học Amsterdam, Hà Lan.
Kỳ nhập học mùa xuân của tân sinh viên.
“Oralie, mẹ đi học nha! Con chơi với papa ngoan nhé!”
Người mẹ trẻ bước xuống chiếc Ford màu đen vẫy tay tạm biệt cậu con trai nhỏ.
Thằng bé giương đôi mắt sư tử con, đung đưa bàn tay nhỏ xíu mũm mĩm: “Bye… mom!”
Cô yêu thương nựng đôi má phúng phính của con, cười với con một cái: “Bye con!”
Cô đóng cánh cửa, lui sang bên đường.
Người đàn ông ở ghế lái nhoài người qua ô cửa kính. Ánh mắt mềm mại như nước: “Tan học nhớ gọi cho anh!”
“Em về xe buýt! Anh không cần đón em đâu!” Cô cười. Nụ cười như gió sớm chỉ đủ lay lắt một nhành liễu nhỏ. Rồi vẫy nhẹ bàn tay.
“Ừm!” Anh ấy thôi không kì kèo. Nụ cười vẫn giữ trên môi: “Vậy hẹn gặp nhau ở nhà! Bye em!”
“Bye!”
Trước khi khởi động xe, anh ấy ngoái đầu nhìn ra ghế sau: “Dady đưa con đi dạo nhé!”
Thằng bé phấn khích, cười toe toét, vỗ đôi bàn tay nhỏ xíu tán thưởng papa.
Chiếc Ford rất nhanh rời khỏi cổng trường, hòa vào làn đường rồi bẻ lái ở một hướng rẽ.
Người mẹ trẻ quay lưng.
Trước mắt cô là ngôi trường mà hai năm nay cô ấp ủ thi vào. Một năm thai nghén rồi sinh con. Thằng bé sức khỏe không tốt nên cô đành phải gác lại việc học một năm nữa để toàn tâm toàn ý chăm sóc cho đứa con bé bỏng.
Đến hôm nay
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/mua-noel-ve-roi-em-co-biet-khong-/3351594/chuong-32.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.