Trần Khải ngửa mặt, ánh mắt vô hồn ngớ ngẩn nhìn về hướng xa xăm. Một tay cầm kỉ vật người yêu chê bỏ lại.Tay kia vẫn còn bóp chặt mảnh thư tình đứt đoạn. Anh vừa khóc vừa cười.
Tình đời? Bạc đến thế là cùng!
Chín tuổi đã thiếu vắng tình mẹ. Mà có phải âm dương cách biệt gì đó cho cam? Chẳng qua là bà ghét bỏ anh, ghét bỏ người chồng trong hôn thú!
Lớn lên mang vẻ mặt ngả ngớn bất cần đời. Anh đã biến mái tóc đen thành màu bạch kim để nhắc nhở mình trò đời bạc bẽo.
Thế mà…vẫn mắc lừa!
Đến cuối cùng anh cũng như cha mình! Bị người phụ nữ mình yêu thương nhất, người mà mình luôn xem như bảo bối bỏ rơi!
Là do anh yêu thương chưa đủ? Chưa dốc hết tâm can để nuông chiều người yêu? Hay là do anh quá vụng về không làm thỏa mãn bạn tình? Hay chỉ đơn giản là chưa moi trái tim mình ra để cho người yêu nhìn thấu?
Như Ý à? Nếu em muốn xem, sao không nói với anh một tiếng? Anh nào có tiếc gì với em, cớ sao nỡ bỏ đi cho đành đoạn?
Anh không cam tâm!
Không thể cứ âm thầm ôm niềm đau như ngày mẹ ra đi. Anh phải tìm người hỏi cho ra lẽ. Vì cớ gì…cớ gì…hai người phụ nữ anh yêu thương đều lặng lẽ rời bỏ anh?
Lê tấm thân tàn về đến thành phố, Trần Khải đi luôn vào kí túc xá nữ.
“Anh… Khải!” Mấy đứa bạn cùng phòng Như Ý nhìn thấy anh giật mình. Tụi nó ngập ngừng
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/mua-noel-ve-roi-em-co-biet-khong-/3351593/chuong-31.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.