Lần đầu thưởng thức mê dược tình ái, anh như người đói lâu năm đứng trước một món ngon. Từng chút, từng chút ăn không còn sót một miếng nhỏ.
Như Ý biết mình sẽ chết trong tay anh nhưng cô cam tâm tình nguyện. Dùng cách nguyên thủy nhất để đáp trả tấm chân tình.
Cả đêm, anh mải miết rong ruổi, đắm say, triền miên, mê luyến nên giấc ngủ đến muộn ngon và sâu hơn.
Như Ý lặng nhìn anh. Mái tóc màu bạch kim rơi lòa xòa phủ che bên trán và mắt. Cô khẽ khàng vén ra.
Đây là lần đầu cô nhìn trộm anh ngủ. Không còn vẻ ngả ngớn, mặt dày vô liêm sỉ, anh đẹp trai tựa một thiên thần. Môi cô bất giác dướn lên. Nhưng nơi lồng ngực chợt nhói đau nghẹn cứng. Cô khóc. Vừa khóc vừa khẽ chạm ngón tay vào đôi mày rậm, đôi mi đen, sống mũi cao thẳng và bờ môi mang cho cô men tình say đắm. Cô vẽ lại khuôn mặt anh. Khuôn mặt chàng trai cô yêu bằng cả con tim thiếu nữ tuổi mười tám.
Nhìn anh giọt lệ tình xa không cầm được. Từng giọt, từng giọt. Rồi từng hàng, từng hàng chảy dài xuống hai gò má. Có mấy lần nó chảy thẳng vào miệng. Vị mặn mặn mang theo nước mũi. Cô mặc kệ để cho nước mắt thấm đẫm bờ môi.
Cô vội đưa tay bụm miệng ngăn tiếng nấc suýt nghẹn ngào: “Em đi đây! Anh ở lại mạnh giỏi. Một đời an nhiên, anh nhé! Em yêu anh!”
Cô lặng lẽ xuống giường. Mặc chiếc váy màu trắng anh tặng quà Noel cho cô. Khoác chiếc áo ấm
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/mua-noel-ve-roi-em-co-biet-khong-/3351592/chuong-30.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.