Lo cho ‘bà xã’ xong, Trần Khải hài lòng cười hì hì rồi kéo bộ quần áo đỏ to bự hơn chuẩn bị mặc vào.
“Để em mặc cho anh!” Đời em chỉ ước ao được ‘nâng khăn sửa túi’ cho anh đến hơi thở cuối cùng. Nhưng hoàn cảnh éo le, trò đời dâu bể đã buộc em phải xa anh. Thôi thì coi như anh cho em cơ hội được một lần mặc áo cho người mình thương.
“Anh nhấc chân lên!” Cô giúp anh mặc chiếc quần đỏ. Trần Khải rất ngoan ngoãn nghe lời.
Cô kéo lại dây đai cho chiếc quần ngay ngắn. Chợt cô nghe tiếng anh: “Trúng lung ta lung tung kìa em!”
Cô hơi ngơ ngác. Không biết tay cô di cư trúng cái gì lung tung của anh. Cô nhìn kĩ vào đôi tay mình. Ngớ ngẩn một hồi rồi cũng nhận ra. Nơi nào đó của anh đang ở dưới lòng bàn tay cô, nó không ngừng cựa quậy phát tướng nhô lên. Cô giật mình. Hai bàn tay đang sờ soạn ở đó phát run, cô ngẩng khuôn mặt nóng ran lên trừng vào mắt anh: “Anh cơ hội hả?”
Trần Khải nhịn cười, nhịn khổ: “Oan cho anh quá! Em mới là người đánh thức nó dậy!”
Như Ý chữa thẹn bằng cách vớ lấy chiếc áo đỏ quất vào nơi vừa làm cô hú hồn: “Ngủ tiếp đi!”
Trần Khải thật không biết phải làm sao. Theo phản xạ anh đưa hai tay che chắn.
Cô thấy vậy bặm môi quát lên: “Đưa hai tay lên em mặc áo!”
Anh nào dám lề mề. Xỏ nhanh tay vào hai tay áo đỏ.
“Lần sau…không được
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/mua-noel-ve-roi-em-co-biet-khong-/3351588/chuong-26.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.