Mãi một hồi lâu, Trần Khải cảm thấy lồng ngực mình có cảm giác lạnh. Anh cúi đầu, phát hiện ra chiếc áo sơmi đã ướt nhèm ở phần ngực. Ngón tay lần mò vuốt lên gò má cô, ở đó có rất nhiều nước mắt. Anh ngỡ ngàng, ngay tức khắc đẩy cô dịch ra, ánh nhìn đau đáu vào khuôn mặt nhỏ.
Trần Khải không ngờ cô khóc. Anh hơi ngẩn ra rồi nhanh chóng ôm lấy gương mặt cô: “Sao em khóc?”
Như Ý nhìn anh chăm chú. Đôi mắt long lanh phủ đầy nước. Qua làn nước mắt nhạt nhòa, gương mặt điển trai của anh khiến lòng cô càng xốn xang nhức nhối.
Nước mắt thấm đẫm hai gò má, lăn dài xuống chiếc cằm tinh xảo.
Cô nghẹn ngào nói với anh: “Xa anh em nhớ chắc chết mất thôi!”
Cô như con thuyền chuẩn bị rời xa bến đỗ tình yêu, đang không ngừng giãy giụa tiếc nuối một cuộc tình sắp tan vỡ. Trái tim Trần Khải tan chảy, ánh mắt bi thương. Anh từ từ cúi đầu, đôi môi dịu dàng áp lên mắt cô, hôn đi dòng lệ.
Người con gái trong lòng khẽ run rẩy. Cánh tay anh dần ghì siết lấy cô. Nụ hôn bắt đầu vượt xa kiểm soát, từ mắt lướt xuống sống mũi. Anh luồn bàn tay ra sau gáy. Môi anh tìm tới môi cô áp lên chiếm lấy.
Môi anh ấm nóng kết hợp với môi cô hơi lạnh. Chẳng mấy chốc cô được anh truyền nhiệt sưởi ấm. Lưỡi anh theo đó xộc vào, quấn quýt, triền miên cùng lưỡi cô. Cả người anh nóng rẫy, vòng tay ôm eo cô cũng tăng nhiệt một
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/mua-noel-ve-roi-em-co-biet-khong-/3351587/chuong-25.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.