Đôi mắt Trần Khải sáng lên. Anh mừng quá siết mạnh tay thằng đệ: "Em ấy ở đâu?"
Thằng đầu đinh bị đau nên mặt mày tái mét. Anh ta len lén nhìn lão đại, nói lắp bắp: "Dạ...em không... biết!"
Đúng là đám ăn hại!
Trần Khải thất vọng toàn tập. Anh buồn thiu, khoát tay ra hiệu đuổi khéo đám anh em vô dụng biến đi.
Mười đứa thấy thương. Tụi nó không nỡ nên ráng mè nheo: "Không ấy, anh cứ để tụi em chia nhau đi tìm tiếp! Chứ thấy anh buồn như thế này, tụi em hát hò, nhảy nhót không vô!"
Trần Khải bần thần, lắc lắc cái đầu.
Mấy anh em thấy vậy lặng lẽ rời đi. Tuy nhiên, ra khỏi cổng, cả đám lại chia nhau đi tìm crush cho lão đại.
Trần Khải vác balô lên vai. Đặt hai ngón tay lên ấn đường, vừa đi vừa nhắm mắt suy nghĩ những nơi Như Ý có thể đến. Chợt trong đầu xoẹt qua một địa điểm. Anh co giò chạy như bay.
Công viên giữa xế chỉ lác đác vài người. Trần Khải đi chưa hết một vòng chợt dừng chân. Đôi mắt khóa chặt vào bóng người dưới cây muồng vàng. Anh từ từ lại gần. Khóe môi dần dướn lên. Khẽ khàng bỏ chiếc balô xuống thảm cỏ rồi nhẹ nhàng nằm xuống bên cạnh một người.
Trời trong, gió mát. Hoa cỏ công viên bừng lên dưới cái nắng ấm áp của mùa đông. Đẹp đến say lòng. Ấy vậy mà, người vừa đến chỉ dán chặt mắt vào cô gái đang ngủ trưa.
Anh nghiêng người, một tay chống đầu, tay còn lại khẽ khàng giở quyển
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/mua-noel-ve-roi-em-co-biet-khong-/3351580/chuong-18.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.