Mẹ còn mãi ở phương trời nào nên không thể giúp. Để cứu lấy cuộc tình vừa chớm, Trần Khải buộc phải tự mình. Anh bật dậy, xách balô vội vã ngồi trên tay vịn cầu thang xuống tầng. Hấp tấp chạy nhanh ra cửa.
"Khải, con chưa ăn cơm!"
Người làm gà trống nuôi con vai mang tạp dề nấu nướng. Tất bật một hồi để con trai có bữa cơm ngon. Ấy vậy mà, nó lại đi.
"Con chưa đói! Cha ăn đi!" Khải nghiêng đầu trả lời cha rồi lại vội vã: "Tạm biệt cha! Con đi học!"
Nhìn theo bóng con, người cha chỉ biết thở dài, nén nỗi lòng vào sâu trong tâm khảm. Cầu mong tương lai con có được người vợ son sắc thủy chung. Đừng vớ phải con đàn bà bạc như vôi giống như cha của nó.
Trần Khải đi ngược về trường. Anh đến thẳng phòng học của Như Ý, vào bàn ngồi chờ.
"Anh Khải lại đi giữ người yêu à?"
"..."
"Hay anh thích học lại năm một?"
"..."
"Sao hôm nay chỉ thấy bóng? Còn cái hình của anh đâu?"
"..."
Đổi lại thái độ niềm nở của mấy em, Trần Khải chỉ nhìn chăm chăm ra hướng cửa.
Một khắc chờ đợi là một ngày dài đằng đẵng. Lòng cứ bồn chồn thấp thỏm lo âu.
Chuông vào lớp vang lên. Các dãy bàn dần kín chỗ. Duy chỉ bên cạnh anh là vẫn còn chỗ trống.
Thầy giáo dạy môn Kinh tế chính trị Mác - Lênin đi vào. Thầy ấy lia đôi mắt qua đôi gọng kính: "Lớp chúng ta vắng một bạn à?"
"Dạ đủ mà thầy!"
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/mua-noel-ve-roi-em-co-biet-khong-/3351579/chuong-17.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.