Như Ý nghe mẹ đại xá. Cô lén quẹt hết nước mắt rồi ngẩng mặt nhìn Trần Khải: "Anh về đi! Nhanh lên!"
"Như... Ý..!"
Trần Khải tự nhiên nghẹn cả giọng. Anh đưa tay lau nước mắt vừa lăn ra khỏi bờ mi cho người yêu rồi ôm lấy mặt cô: "Anh không đi! Dù trời có sập xuống, anh cũng thuyết phục mẹ cho hai đứa mình bên nhau!"
"Không! Bây giờ chưa phải lúc! Anh cứ nghe em về nhà trước đi ha?"
"Như Ý à?..." Trần Khải thật không nỡ.
Cảnh bịn rịn của con gái với thằng nhãi có khuôn mặt hao hao giống con đàn bà cướp chồng người khiến mẹ Như Ý lại nổi cơn hờn ghen: "Cậu còn chưa cút? Hay đợi tôi tống đi?"
Như Ý rất hiểu tính mẹ. Không muốn mẹ gây thêm tổn thương nào nữa cho Khải. Cô nén lòng, ánh mắt nhìn anh kiên quyết: "Anh về đi! Còn chần chờ là em lao đầu vào vách!"
Trần Khải thất kinh. Anh ôm chặt Như Ý, vuốt nhẹ tóc cô, nói lời thỏa hiệp: "Được rồi em! Anh về liền! Đừng làm gì dại dột nghe không? Đến chiều anh đến lớp tìm em!"
Dù lòng quyến luyến nhưng Trần Khải cũng đành buông tay. Anh quay sang mẹ cô: "Con xin lỗi vì làm dì giận! Đợi dì nguôi ngoai, con lại đến thăm dì!"
"Khỏi cần! Đừng để tôi gặp mặt cậu lần hai! Thấy cậu là tôi tăng huyết áp!"
"Dạ, con biết rồi! Vậy con xin phép đi trước!" Anh cúi đầu lễ phép.
Trước khi ra về, anh dặn Như Ý: "Anh về nha! Em coi cùng mẹ ăn trưa
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/mua-noel-ve-roi-em-co-biet-khong-/3351578/chuong-16.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.