Nghe những câu xàm xí của đám trai FA, Như Ý mắc cỡ đỏ cả mặt. Cô lén nhìn Khải, thấy bản mặt anh đen thui như đáy nồi. Cô mắc cười bèn úp mặt vào hai lòng bàn tay, cúi đầu.
Làm gián đoạn một nụ hôn đang ngon. Trần Khải muốn lôi đám anh em hành sự thì hỏng mà phá việc thì có thừa.. ra trảm.. trảm.. trảm.
Vậy mà: "Em còn cười được!" Trần Khải bặm miệng, dí ngón trỏ vào trán Như Ý từ từ đẩy lên.
Một khuôn mặt đỏ hồng mê người. Một đôi mắt long lanh ngấn nước.
Đôi mắt Trần Khải sáng rực lên chữ 'mê' kèm thêm chữ 'thèm'. Anh nhìn ngây ngốc quên luôn ý định mắng yêu cô vài câu.
"Thôi, anh đừng nhìn nữa!" Như Ý cụng mạnh trán mình vào trán Trần Khải.
Anh cười, bẹo vào má cô một cái. Rồi nhanh như chớp hôn thêm xíu vào đôi môi ngọt.
Tạm hài lòng, Trần Khải ngồi dậy. Đưa tay kéo Như Ý. Anh nghiêm túc sửa soạn lại tóc tai, chỉnh cổ áo ngay ngắn cho cô rồi thong dong đứng lên quét ánh mắt về hướng lùm hoa gần đó.
Mười thằng đệ ẩn mình xem cảnh vui lần lượt hiện hồn đứng lên. Đối diện với bộ mặt xám xịt của lão đại, cả đám ráng nặn ra nụ cười gượng rồi chắp tay xá liên tục..Sau đó thụt lùi lặng lẽ rút êm.
Dưới cây muồng, buông rủ những chuỗi hoa dài như những chiếc đèn lồng vàng, hai đứa lại bình yên tâm sự.
"Mấy cái đuôi tự rụng hết rồi! Mình tiếp tục nha!" Trần Khải chống một tay
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/mua-noel-ve-roi-em-co-biet-khong-/3351581/chuong-19.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.