Ai ế cô đơn đâu anh không thấy. Trần Khải chỉ biết mình giờ này mình đang cà nhắc lủi thủi đi phía sau người ta. Không biết cái thằng Kỳ nhông kia nhân phẩm cao tầm nào mà được một con nhóc dễ thương bầu bạn, bên nhau cùng nói nói cười cười vui vẻ tan lễ ra về.
Còn anh?
Nhân phẩm một con số 0!
Trời không thương. Chúa không đoái. Cơ hội tự tạo chỉ mang lại cho anh cái ấn đau rát ở má và một cái chân thương binh.
Khải trách con nhỏ không có tình. Hận thằng dòng họ nhà kỳ quen thói cản mũi. Trong một giây nông nỗi, anh muốn bay tới xách cổ ném hắn vào bãi phân bò.
Đêm Noel tiếc trời lành lạnh. Ánh đèn giáo đường hắt rõ một chiếc bóng lẻ loi. Làm cái đuôi, anh thầm ước được thế chỗ thằng trời đánh kia để nắm tay con nhỏ cùng nhau ra về.
Trần Khải ngửa mặt nhìn bầu trời đêm rồi thầm gọi: "Ông già Noel ơi, hãy hốt thằng có chữ kỳ bỏ vào bao đem về cho chín con tuần lộc cái và làm ơn tặng con nhỏ siêu xinh kia cho con!"
Từ hư không, ông già mặc bộ quần áo màu đỏ nhìn xuống hứ một tiếng: "Ông mày chỉ phát quà cho những đứa trẻ ngoan!"
Anh trót là trai hư nên bị ông già mưu thâm trên kia phạt làm bóng đèn. Một bóng đèn đường led 200W.
Anh nghe nói loại đèn này công suất lớn có góc chiếu rộng và xa. Như thế cũng tốt, anh sẽ theo dõi nhất cử nhất động của thằng kỳ đà
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/mua-noel-ve-roi-em-co-biet-khong-/3351566/chuong-4.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.