Cả đêm Thánh lễ, anh chỉ nguyện cầu mỗi một điều ước. Anh tin Đức Chúa trời sẽ thấu hiểu và ban ân. Nhưng để phòng ngừa ngài ý lo nịnh vợ mà đãng trí, anh tự tạo cơ hội cho chắc ăn.
Cơ hội là lúc vị linh mục phát bánh Thánh cho giáo dân.
Con nhỏ mãi nhìn về cung thánh, chưa hề đưa mắt nhìn ngang. Khải lặng lẽ làm một việc rồi kéo cao cổ áo mình lên hít hít vài cái.
Rất thơm nha!
Xong xuôi mọi việc, anh giả vờ nhắm mắt, chắp tay nguyện cầu mà trong lòng thì khấp khởi chờ đợi giây phút được ôm thiên thần.
"Này, anh kia! Đứng lên chút được không?"
Thôi xong!
Trong tình huống địch đã phát hiện mục tiêu chuẩn bị bắn bỏ. Giả điếc giả đui là thượng sách.
Khải vẫn nhập tâm cầu nguyện. Dù miệng anh chỉ cầu những câu xàm xí đủ các loại dòng họ nhà tầm.
"Nè, độc nhãn, đứng lên chút được không?" Con nhỏ khom người hạ thấp giọng gằn từng tiếng. Chắc nó sợ mọi người nghe.
Kệ nó!
"Anh gì ơi!"
Cứ gọi.
"Anh làm ơn đứng lên, được không?"
Ngu gì đứng! Bẫy anh mày gài, đứng lên cho hỏng bét nhè à!
"Vậy thì đừng trách tôi nhá!"
Cùng với lời cảnh cáo, nó bất ngờ vươn hai que củi đẩy mạnh một phát làm anh ngã chỏng vó lên băng ghế.
Khải kinh ngạc trước sự hung dữ của thiên thần. Giương con mắt sau rèm tóc nhìn sững vào nó.
Thiên thần thành công kéo lấy vạt áo dài dưới mông ai
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/mua-noel-ve-roi-em-co-biet-khong-/3351565/chuong-3.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.