Cả ngày Khải như bị ma con ma quanh nhập cứ lẩn quẩn ở ngoài ngõ.
Ông nội thấy lạ một. Người cha ngơ ngác lạ mười. Còn bản thân anh thấy mình dường như đã biến thành một người khác.
"Mày sao thế hả con? Bị hâm à?" Nhà không vào, sáng giờ cứ giữ cổng.
Khải không thèm ngoái đầu nhìn cha chỉ hờ hững buông một câu: "Cha cứ mặc con!" Ông già thật nhiều chuyện! Sao trăng gì tầm này! Con chỉ hơi dính cảm nắng một xíu thôi.
Khải nhìn lên con dốc nhỏ rồi làu bàu trong miệng: "Con nhỏ chết tiệt! Không biết đi về hướng nào?"
Câu hỏi còn chưa kịp tan theo gió, Khải chợt bật cười vì nhận ra: Cả ngày hôm nay mình đứng phơi đầu ngoài ngõ là chờ con nhỏ có đôi mắt to đi qua.
||||| Truyện đề cử: Vợ Nhỏ, Cuối Cùng Em Đã Lớn! |||||
Đúng là não bị úng nước!
Anh đưa tay vuốt ngược mái tóc. Hôm nay nhìn trời bằng hai con mắt.
Trong đôi mắt anh, ánh tịch dương không còn chói lóa. Mặt trời đã dần ngã về tây. Vẫn con đường đất đỏ bazan như năm nào, mùa nắng phủ đầy bụi đỏ, khi đông về nhão nhoẹt như bùn. Khung cảnh quê nội vẫn tẻ nhạt như cũ. Nhưng tự nhiên lần này anh thấy trong dạ bồi hồi.
Là do đêm nay mừng đón Giáng sinh hay lòng anh đã có gì thay đổi?
"Khải, vào ăn cơm rồi đi lễ!" Tiếng cha gọi cắt ngang dòng suy nghĩ.
Đi lễ à?
Anh không có hứng!
Vẫn biết bản thân là người
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/mua-noel-ve-roi-em-co-biet-khong-/3351564/chuong-2.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.