Cả đêm trằn trọc suy tư, anh nhẩm đếm khùng cầu mong hai con mắt nhắm lại nghỉ ngơi cho lòng bớt nhức nhối: "Một đàn kiến đi qua, con thứ hai nối đuôi con thứ nhất, con thứ ba nối đuôi con thứ hai, con thứ tư nối đuôi con thứ ba...con thứ mười nối đuôi con thứ chín...con một trăm linh một nối đuôi con một trăm...con một nghìn nối đuôi con chín trăm chín mươi chín...con một tỷ nối đuôi trước con một tỷ, con sau một tỷ nối đuôi con một tỷ..."
Mày khùng quá Khải!
Khùng gì đâu! Tao ngủ không được!
Ai hành gì mà mày không ngủ được?
Gái hành tao!
Vậy thì chỉ có nước thức trắng thôi. Dính vào hai chữ 'tương tư' như nuôi ngàn con kí sinh trùng trong máu. Tụi nó bò rục rịch, cắn rứt cả đêm thì bố thằng nào mà ngủ được.
Phen này chỉ có nước đi tìm em xin thuốc giải thôi Khải ơi!
Trần Khải bật dậy. Hai tay vò tung mái tóc, ngửa mặt lên mái nhà: "Ai chỉ cho tui biết nhà con nhỏ ở đâu?" Không tìm gặp được nó chắc tui ôm cục tương tư này nằm ăn vạ ở nhà nội. Chứ chân đau, tim đau, ruột gan phèo phổi đảo lộn tùng phèo tui ăn vào nó tiêu hóa làm sao? Hic hic hức hức...
Mày khóc cái gì?
Nhà nó ở dưới mũi mày ý! Muốn biết phải đi hỏi thăm mà tìm chứ?
Tìm ư?
Miền quê nghèo này. Nói lớn thì không lớn lắm nhưng bảo anh đi tìm cho ra một con nhỏ có đôi mắt to tròn mang tên Như
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/mua-noel-ve-roi-em-co-biet-khong-/3351567/chuong-5.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.