Nói đến những từ cuối, giọng Thời Hoài càng lúc càng yếu, bởi vì lửa giận từ Ngu Trì Cảnh truyền đến càng lúc càng cường liệt.
Đối diện với tầm mắt Ngu Trì Cảnh, Thời Hoài cắn môi không dám nói nữa, đầu gối khép chặt, chân đang run lên.
Ngu Trì Cảnh duỗi tay nắm lấy đầu gối cậu, kéo hai chân cậu sang hai bên, cậu lập tức khóc thành tiếng, giơ tay ôm lấy Ngu Trì Cảnh, còn chưa làm gì cậu đã xin tha.
"Em xin lỗi sau này em không bao giờ... Em không cười với người khác nữa... Em sai rồi..."
"Em không sai, người khác giúp em, em nên cười với người ta. Nhưng mà anh không thích, cho nên em cười với người khác một lần, phải khóc với anh cả đêm."
Thời Hoài nghe hắn nói xong càng khóc đáng thương hơn.
Ngu Trì Cảnh không mềm lòng, lấy chuông bạc ra nhét vào tay cậu.
"Tự đeo."
Thời Hoài không dám làm trái ý hắn, chỉ có thể run rẩy đeo lên cổ chân mình. Hình này này quá sắc tình, Ngu Trì Cảnh rũ mắt, hầu kết giật giật.
Thời Hoài vừa đeo xong đã bị Ngu Trì Cảnh cởi quần áo, nhưng không bị đè xuống giường như mọi lần, Ngu Trì Cảnh lạnh lùng nói: "Hôm nay làm từ phía sau."
Trong lòng cậu run rẩy, rất rất rất tủi thân, nhưng không dám nói không.
Không chỉ làm từ phía sau, còn là tư thế ngồi.
Ngu Trì Cảnh ôm cậu từ phía sau, hắn biết cậu tủi thân, không thích tư thế này, cho nên ôm cậu rất chặt, ngực kề sát
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/mua-nho-lanh-lanh/3593400/chuong-37.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.