Tuệ An cơ hồ đã hiểurõ thế nào là hôn nhân, Nghiêu Vũ vốn nghĩ Tuệ An giống như con thỏ non, nhưngbây giờ trên khuôn mặt nhút nhát của con thỏ non ấy đã tư lự thấm buồn. Côkhông biết an ủi bạn thế nào, có một câu trong lòng định nói, lại thôi.
“Nghiêu Nghiêu?”. Đông Tư Thành dừng đũa, nhìn NghiêuVũ. Đầu óc cô lại để đâu đâu. Sáng sớm hôm đó anh gọi điện, di động tắt máy,đến nhà tìm không thấy, mãi đến chiều mới liên lạc được.
Anh vẫn nhớ lúc đó đã trách cô: “Đi đâu sao không nóimột tiếng?”.
“Em... em về nhà bố mẹ lấy ít đồ, điện thoại hết pin”.Nghiêu Vũ ấp úng, giọng hơi run.
Có phải giọng mình hơi gay gắt? Anh nhận ra ánh mắtlẩn tránh của Nghiêu Vũ. Kể từ hôm đó, những lúc ở bên nhau, cô lúc ngơ ngẩn,lúc băn khoăn nhìn anh muốn nói gì lại thôi. Như tối hôm nay hết giờ làm, anhđến gọi cô đi ăn, Nghiêu Vũ có vẻ không muốn, cuối cùng vẫn đi, nhưng vừa nóiđược vài câu, tâm trí cô như đang để tận đâu, miệng hình như còn mỉm cười vơvẩn. Nhìn nụ cười đó Đồng Tư Thành giật mình, cô giống như thiếu nữ mới yêu.
Nghe tiếng anh gọi, Nghiêu Vũ ngẩng đâu: “Gì cơ?”.
Đồng Tư Thành gắp thức ăn cho cô, vui vẻ hỏi: “Em nghĩgì? Sao mê mải vậy?”.
“À, Tư Thành, em nghĩ... em đang nghĩ... em, vẫn nênnhận viết cho tạp chí đó”. Bây giờ Nghiêu Vũ cảm thấy không còn mặt mũi nàonhìn Đồng Tư Thành.
Anh đã sai gì? Sau khi du học trở về, anh làm tất
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/mua-nho-hong-tran/2002935/chuong-39.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.