“Trong bốn người, emkhông nhạy cảm như Thiên Trần, không dịu dàng như Tuệ An, không xinh đẹp như ĐỗLối. Anh rất lạ lùng, cũng đã nghĩ rất lâu, xin lỗi anh không thể nói ra, thíchgì ở em...”.
Trước bữa cơm tối do vợ chồng Trương Lâm Sơn mời hômđó, mọi người dường như đều duy trì nét mặt vui vẻ tự nhiên, nhưng điều gì phảiđến ắt sẽ đến. Sau khi tan cuộc, tất cả đều thay đổi.
Lúc Tiêu Dương đưa Thiên Trần về nhà, nhìn thấy anh,nụ cười vụt tắt trên mặt mẹ cô, bà nhìn anh, ánh mắt sắc lạnh: “Tiêu Dương,không phải cậu không tốt, nhưng cậu và Thiên Trần không hợp. Tôi chưa bao giờnói thẳng với cậu, bây giờ, tôi yêu cầu cậu không được qua lại với Thiên Trầnnữa, cũng đừng nghĩ chuyện xúi bẩy nó bỏ nhà đi, trừ phi nó không nhận tôi làmẹ”.
Tiêu Dương im lặng nghe, cố giữ thẳng lưng, duy trì nụcười trên mặt.
Thiên Trần đứng xa nhìn, lo lắng, phỏng đoán mẹ sẽ nóigì với Tiêu Dương.
Lúc sau, mẹ mỉm cười bước đến chỗ cô: “Đi thôi, ThiênTrần”.
Thiên Trần nhìn mẹ lại nhìn Tiêu Dương.
Tiêu Dương cũng mỉm cười: “Thiên Trần, chúc ngủ ngon”.
Nụ cười của anh cô đã nhìn bao nhiêu lần, dường nhưvẫn bình thường, lại dường như khác thường. Cô lại thấy bất an, nôn nóng muốnbiết họ nói gì với nhau. Nụ cười của mẹ và Tiêu Dương bí hiểm như nụ cười củanàng Mona Lisa. “Em sẽ gọi cho anh”. Cô khẽ nói, rồi quay về nhà.
Mẹ làm như không có chuyện gì, cô cũng không hỏi, lêntầng gọi cho Tiêu Dương.
“Mẹ
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/mua-nho-hong-tran/2002933/chuong-38.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.